“Ngươi thì có gì đặc biệt đâu? Ngươi, ta hay là hai vị huynh trưởng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ để bà ta duy trì hình ảnh gia đình tốt đẹp mà thôi.” Tiêu Vân Chước càng nhẫn tâm hơn, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói tiếp: “Đại ca là trưởng tử của bà ta, theo lý mà nói thì phải được bà ta yêu thương nhất mới phải. Nhưng bà ta không như thế, đơn giản là bởi hài tử này không hoàn toàn thuộc về bà ta…”
“Nhưng cho dù bà ta chán ghét đại ca nhưng hoàn toàn không kháng cự, đây là vì sao? Là bởi đại ca có chí cầu tiến, tương lai có thể mang tới vinh Điểug cho bà ta, cho nên bà ta có chán ghét đại ca đấy, nhưng lại không thể ngoan độc được.”
“Theo như ngươi nói, bà ta rất thương yêu nhị ca đúng không?” Tiêu Vân Chước cười mỉa mai: “Thân thể nhị ca yếu đuối, biết vì sao không? Từ khi ta còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy, trời lạnh thấu xương, bà ta lại bắt nhị ca ngồi xổm ở trước cửa nhà để chờ phụ thân về nhà, muốn phụ thân vừa vào cửa liền nhìn thấy lòng hiếu thảo của hắn, tốt nhất phải có gió tuyết thấm vào tận trong cổ, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, hình ảnh như vậy mới có thể làm cho phụ thân đau lòng…”
Khi đó nàng rất nhỏ, không hiểu.
Không rõ vì sao nhất định phải chờ ở trước cửa, cho dù lạnh đến phát run vẫn phải chạy về phía phụ thân, nói những lời ngưỡng mộ và sùng kính.
Giờ thì đã hiểu rồi.
Khương Nguyên muốn phụ thân thấy bà ta dạy dỗ hài tử ra sao, so với đại ca càng thêm hiếu thuận và cung kính đến cỡ nào, lại còn giữ được một trái tim ngây thơ nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play