Chẳng bao lâu sau, cả hai đã trở lại Tiêu phủ.
Tiêu Vân Chước vội vàng bước vào, vừa vào cửa liền chạy đi tìm phụ thân.
Tiêu Trấn Điểu đột nhiên được “coi trọng” như thế còn có chút được sủng ái mà lo sợ: “Đi chơi với biểu muội con có vui không?”
“Biểu muội?” Tiêu Vân Chước sửng sốt một chút, sau đó còn thoáng ngượng ngùng nói: “Phụ thân, hôm qua ở trước mặt rất nhiều người con đã tuyên bố muốn đuổi nàng ta ra khỏi nhà rồi, lời nói đã thả ra ngoài không thể thu hồi lại được…”
“…” Nụ cười trên mặt Tiêu Trấn Điểu đột nhiên cứng đờ: “Cãi nhau à?”
“Phải, lát nữa con còn muốn nhờ quản sự trông chừng nàng ta thu dọn đồ đạc, không thể cho nàng ta lén lấy đồ trong nhà đi được, việc này là con quyết định mà không hỏi ý phụ thân, không biết phụ thân có đồng ý không?” Tiêu Vân Chước vô cùng lễ phép hỏi một tiếng, trong lời nói cũng có một chút ngượng ngùng, cảm thấy mình đã mang tới thêm phiền phức cho gia đình.
Mí mắt Tiêu Trấn Điểu giật giật, xoa xoa giữa mày: “Nếu mà…lời nói cũng đã nói rồi, cũng chỉ có thể như thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT