Trăng Đêm

Công tước


2 tuần


Đã bao giờ ngươi nghĩ rằng tình yêu chính là dục vọng thấp kém nhất ?

Regina  năm đó 12 tuổi, đã dõng dạc nói rằng:" Có chứ ạ ! Dục vọng thường sẽ khiến con người ta tiến lên, còn tình yêu chỉ dàng xé tâm hồn và khiến ta trì trệ, con chỉ thấy những người trong cuộc sống thành công nhờ tình yêu, thực chất chỉ là sự lợi dụng."

Regina  năm 18 tuổi, mái tóc nâu toả ánh vàng trong tia nắng xuân hồng, đôi mắt trong veo và thâm thẳm nhìn về bồ câu nơi xa xôi, nơi áng mây treo lơ lẳng hững hờ muốn che khuất mặt trời. Sóng mũi thẳng tắp kéo theo nhịp thở đều. Làn da sáng bật trong đôi tay tỉ mỉ tết từng sợi tóc của thị nữ.

Bóng lưng nhỏ bé trước tiếng đập cánh của thiên nhiên, như giữa khung cảnh thiêng liêng  mơ mộng.

“Công nương, mời người đứng thẳng để em phủi thẳng váy, bàn ăn đã chuẩn bị xong.”

Chiếc váy xanh thẫm, kết từng mảnh lụa tinh xảo, chỉ cần một làn gió nhẹ, lụa có thể phất phới như nhảy múa. Loại thiết kế xa hoa chỉ trong hoàng cung mới có, nàng không nhìn tới một lần, chọn đại kiểu đơn giản nhất, đối với gian phòng to lớn này càng không hợp mắt, nhưng khí chất lại chẳng thua kém.

Bước vào trong phòng ăn, đối diện là một chiếc ghế điêu khắc bóng bẫy, nhưng không có người ngồi.

"Thưa công nương, sáng nay công tước vẫn chưa về..." – quản gia ái ngại.

“Hãy dọn hết đồ ăn bên đó xuống đi, người đã có vẻ không thích những món gia truyền, nên không có háo hức quay về dùng bữa”

Người hầu dọn xuống với khuôn mặt khó xử, có lẽ vẫn chưa biết ý của công nương. Nàng hé mắt nhìn bọn họ.

“Khụ, nấu cho công tước một vài đồ ăn có nước để ấm bụng”

Tiếng bước chân dọn nhanh bàn, căn phòng chỉ còn lại vài người. Trong quy tắc, chủ gia không quản, người quyết định sẽ là hôn thê. Nếu công tước không nhận, nàng quyết định thưởng cho người làm. Vì món ăn trên bàn chỉ là sơn hào hải vị tầm thường, nhưng đối với họ là cả đời không dám mơ tới. Để họ chế biến mà không được ăn, đúng là tra tấn tinh thần.

Những việc làm như vậy chỉ xuất hiện khi Zenda không có mặt ở dinh thự.

Bữa sáng trên bàn chỉ là món khai vị, khi bữa sáng thật sự chính là công việc cần duyệt buổi sáng. Quốc gia chỉ có 3 công tước, có 2 người tước hiệu là kế thừa, kinh nghiệm và tín nhiệm không bằng ngài công tước tại đây, nên việc tiến cử, lạm phát, doanh thu, chuyện nhỏ chuyện lớn đều trong tay hắn.

Đường nét khuôn mặt sắc nét nhưng ngũ quan lại tuấn mĩ, Zenda rất hút mắt người nhìn, người làm chính trị như hắn nhưng khí chất lại như gần như không, giống như Mafia nói giết là giết. Nhờ đó lại càng nhiều ánh mắt đưa tình mọi nơi.

Hắn lại bận ở cùng nơi cung điện ân ái cùng tiểu tam.

Regina  chưa chính thức vào cửa, nhưng người ở đây đều công nhận, chỉ đợi nàng khoác lên váy cưới để gọi một tiếng "phu nhân". Người ta chỉ tội nghiệp cho một tiểu thư nhung lụa phải sống lạnh nhạt từ nhỏ, đến chưa bước vào cửa nhà chồng đã bị hắt hủi.

Trải qua một ngày bận rộn công án, đợi thị nữ thu dọn, nàng lén hé mở cửa kính hành lang, gió mạnh ùa vào làm màn che động mạnh, uốn lượn liên hồi. Regina nghiêng mặt tựa vào cửa kính, hít từng đợt khí lạnh.

Thật ra chuyện này cũng không phải quá đáng, nhưng sống dưới ánh mắt của mọi người, nàng luôn cần tạo ra vỏ bọc. Váy lụa theo đó bị gió thổi. Trong lúc không để ý, hành lang hai bên đã chìm trong bóng tối, tiến bước chân lại đến rồi.

Bên ánh xanh thẫm của váy, trước ánh trăng lại càng khiến màu da nàng tái nhạt. Regina ngẩn đầu lên.

“Ai ở đó ?”

Bóng hình cao lớn cùng hương thơm pha chút vị rượu đứng đối diện nàng, người này có hơi men mặt lạnh càng lạnh, như ngay lập tức sẽ vồ đến cắn cổ khiến nàng chết ngay tấc khắc.

Regina khôi phục lại sắc thái nghiêm nghị, đôi mắt vốn to tròn nhưng cũng lạnh nhạt mấy phần.

“Công Tước”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play