"Đúng đúng đúng!" Tiểu Triệu há miệng cười vui vẻ: "Đoàn trưởng Phùng, đồng chí mà người nói có phải tên là Diệp Thiển Hâm không?”

Mạnh Ngôn vừa bước lên lầu bỗng chốc khựng lại.

Phùng Khinh Ca không hiểu nhìn hai người đang vô cùng phấn khích: "Nữ đồng chí này không phải thanh niên trí thức, hình như là một học sinh lưu ban của trường trung học số 2 trong thành phố."

"Hả? Vậy thì không phải nữ thanh niên trí thức Diệp rồi." Tiểu Triệu thở dài, sau đó lại vỗ vai Tiền Bân: "Cậu mới là đồ ngốc, nữ thanh niên trí thức Diệp có trình độ hội họa cao siêu như vậy, sao có thể không đỗ kỳ thi vào đoàn văn công được...

Còn Phùng Khinh Ca thì đang suy nghĩ va cái tên vừa rồi, lẩm nhẩm hai lần: "Diệp Thiển Hâm? Sáng nay bên nhà máy dệt len có gọi điện thoại đến nói đến người này, hình như chiều nay sẽ cùng với người của nhà máy đến bàn với tôi về thiết kế trang phục biểu diễn, mọi người biết cô ấy không?"

Mạnh Ngôn nghe đến đây, bước chân vừa nãy chỉ dừng lại, giờ đã trực tiếp quay người.

Tiểu Triệu: "Biết chứ, nữ thanh niên trí thức Diệp giỏi lắm..."

Anh Phùng."

Mạnh Ngôn đi tới ngắt lời Tiểu Triệu: "Để tôi nói cho anh biết, vừa khéo là lần vê này chúng ta vẫn chưa nói chuyện tử tế, tôi sẽ đến phòng làm việc của anh ngồi một lát."

Phùng Khinh Ca trợn to mắt, thụ sủng nhược kinh nhìn Mạnh Ngôn: "Anh Mạnh, anh...

Anh bị sốt hay đột nhiên thay đổi tính tình thế, khi nào mà anh thân thiết với tôi đến vậy?

"Khụ khu khụ." Mạnh Ngôn không cho Phùng Khinh Ca có cơ hội từ chối, trực tiếp thay hắn trả lời: "Đi thôi, tôi cũng vừa muốn... muốn ngắm nghía tác phẩm nghệ thuật của anh, nghe anh nói về lý tưởng sống của anh."

Phùng Khinh Ca: ”..." Ngô Thúy Bình làm việc rất nghiêm túc, tính cách cũng cực kỳ nghiêm khắc, trên đường đi không nói nhiều lời nào với Diệp Thiển Hâm, lạnh lùng như thể người kích động vào buổi sáng không phải là cô ta vậy.

Nhưng Diệp Thiển Hâm cảm thấy mỗi người có một tính cách khác nhau, không phải cô ấy nhằm vào mình, cho nên cũng không để trong lòng, trên đường vừa nhận đường, vừa ngắm cảnh.

Trước kia cô chưa từng phát hiện ra, hóa ra ở ven thành phố nơi mình lớn lên từ nhỏ lại có một con đường nhựa rộng thênh thang và một cánh rừng bạch dương rộng lớn như vậy.

"Đến rồi."

Ở phía xa xa chính là cánh cổng uy nghiêm, sừng sững của khu quân đội, bên ngoài có lính trực, Ngô Thúy Bình nói rõ mục đích đến với lính gác, sau đó lại gọi điện thoại cho đoàn trưởng Phùng, sau đó lính gác mới mở cửa cho họ vào.

"Tổ trưởng Ngô, bây giờ đã ba giờ rồi, lát nữa làm xong có về nhà máy không?" Diệp Thiển Hâm nhìn vào chiếc đồng hồ treo trong phòng trực ban rồi hỏi.

"Tôi đã nói với giám đốc nhà máy rồi, nếu muộn thì về thẳng nhà luôn."

Ngô Thúy Bình vừa nói, vừa nhớ ra điều gì: "Lat nữa chúng ta sẽ gặp đoàn trưởng của đoàn ca múa văn công Phùng Khinh Ca, anh ta tự học lên thạc sĩ ở trong quân đội, cũng coi như trẻ tuổi có triển vọng nhưng lại quá kén chọn, quá kiêu ngạo."

"Hai lân đầu tôi đưa mẫu thiết kế sang, anh ta chê khi thì quá cổ lỗ, khi thì quá lòe loẹt, đặc biệt là màu sắc phối trên áo, đỏ trắng thì không được, đỏ vàng cũng không xong, đến cả bộ màu lam tím này của cô, tôi e rằng cũng bị trả lại mất, đến lúc đó đừng quá buồn đấy."

Ngô Thúy Bình thở dài, tiếc nuối nói: "Theo tôi thì, đoàn trưởng của đoàn ca múa văn công phải là những đồng chí già có kinh nghiệm mới được, sinh viên nghiên cứu sinh thì nghe có vẻ to tát lắm chứ nói cho cùng cũng chỉ là bọn trẻ con, chỉ hơn cô bốn năm tuổi, chẳng hiểu biết gì cả, năm xưa lãnh đạo Bắc Kinh đến thị sát, tôi còn là người chịu trách nhiệm thiết kế địa điểm đấy..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play