"Thật ra là vậy nhưng nghe nói thôn Hướng Dương xảy ra tai nạn, có thể phải mất một thời gian...
Giọng nói của họ không lớn nhưng Tiểu Triệu lại nhìn thấy rõ qua gương chiếu hậu.
Tiểu Triệu cười híp mắt nói: "Tiên Bân, tôi cá với cậu, họ nhất định đang bàn tán về anh Mạnh, họ không ngồi yên được rồi, ít nhất cũng phải đợi chúng ta đi xa hơn một chút chứ, nhưng trước đây khi tôi làm lính gác trực ban, tôi cũng rất phấn khích khi nhìn thấy anh Mạnh."
Tiền Bân hơi bất lực vỗ nhẹ vào cánh tay Tiểu Triệu: "Lái xe cẩn thận đi, quên là liên trưởng chê cậu nói nhiều rồi à?"
"Hì hì, tôi không nhịn được mà, hơn nữa đồng chí ở thôn Hướng Dương đã được cứu hết rồi, trong lòng tôi mừng lắm."
Tiên Ban hu một tiếng: "Liên trưởng còn mừng hơn cậu nhưng sao liên trưởng lại không nhiều lời như cậu, thế này gọi là vui mừng không lộ ra nét mặt, cậu vẫn phải học tập tiếp."
Hai người vừa cãi nhau vừa đến dưới tòa nhà văn phòng, Mạnh Ngôn thấy họ ồn ào, không để ý đến họ, định quay người lên lâu thì gặp Phùng Khinh Ca đi ra từ cửa câu thang.
"Lão Mạnh, anh về rồi à, thế nào rồi, mọi người đều ổn chứ."
Chuyện thôn Hướng Dương, rất nhiều người trong quân khu đều biết, mặc dù Phùng Khinh Ca ở Đoàn văn công nhưng cũng có nghe nói, hắn với Mạnh Ngôn cùng nhập ngũ một năm, giữa hai người tương đối quen thuộc nên trực tiếp kéo Mạnh Ngôn lại hỏi.
Mạnh Ngôn: "Bị mắc kẹt gân ba ngày, chắc chắn là không dễ chịu nhưng mọi người không sao."
Phùng Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng không ít: "Vậy thì tốt, nếu không thì tạo nghiệp thật rồi, ôi, đào gì chứ đào mỏ, vốn dĩ non xanh nước biếc đẹp biết bao, nếu có thể đề đạt với cấp trên, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên giơ tay, trước hết cứ bàn đến vấn đề khai thác." Mạnh Ngôn nhíu mày: "Nhà nước cũng là vì mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân, vấn đề không nằm ở quyết sách của nhà nước mà là ở những kẻ phá hoại, anh không thể đánh đồng mọi thứ."
"Được rồi được rồi, hai chúng ta có mục tiêu khác nhau, tôi không cãi với anh."
Mạnh Ngôn nhìn hắn nhàn nhạt: "Tôi không cãi với anh, chỉ thấy góc độ nhìn vấn đề của anh có hơi phiến diện."
Phùng Khinh Ca học nghệ thuật, đầu óc toàn chủ nghĩa lãng mạn, hai người có tình bạn chiến hữu nhiều năm nhưng hễ nói đến vấn đề này là bất đồng quan điểm, thôi thì mỗi người chào tạm biệt nhau.
Bên ngoài tòa nhà, Tiểu Triệu đang khuân chăn màn mà Mạnh Ngôn để lại ở thôn Hướng Dương xuống xe, thấy Phùng Khinh Ca liên vội vàng chào: "Đoàn trưởng Phùng!"
Phùng Khinh Ca cúi đầu nhìn: "Là Tiểu Triệu nhỉ, tôi nhớ cậu, theo Mạnh Ngôn đi Bắc Kinh mấy năm rồi có cảm giác gì? Có chán đến chết không?”
Tiểu Triệu cười híp mắt, không trả lời mà chuyển sang hỏi: "Đoàn trưởng Phùng mang theo một cái túi lớn như vậy đi đâu đấy? Nếu thuận đường thì tôi có thể giúp."
"Đoàn văn công tuyển người mới, đây là tập bản thảo tranh vẽ gửi về."
"Bản thảo tranh vẽ?" Tiểu Triệu đánh giá chiếc cặp tài liệu dày cộp bên trong: "Tranh của ai mà nhiều thế này."
"Một nữ đồng chí ấy mà, năm nào cũng gửi tới mười mấy bản thảo tranh, đồng chí họ Diệp này cũng kiên trì phết, tiếc là kỹ thuật chấp bút vẫn chưa được chuẩn."
Tiểu Triệu gãi tai: "Ho Diệp ư? Nghe quen quen, còn biết vẽ nữa cơ..."
Hầu Ban di tới: "Chát." một cái vào trán Tiểu Triệu: "Nói cậu ngốc mà cậu không chịu nhận, quên mất thanh niên trí thức Diệp rồi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT