Điện thoại bên kia im lặng.

Giản Thời Ngọ thấy lòng mình chùng xuống, biết đây là một chủ đề nhạy cảm, thực ra cậu không nên nói, vì dù có nói, kết quả đạt được cũng khó mà như mong đợi. Nói ra chỉ khiến cả hai rơi vào tình huống lúng túng, cậu cũng chẳng tự tin sẽ nhận được câu trả lời mà mình muốn.

Nghĩ đến điều đó, lòng cậu dâng lên chút phiền muộn, khẽ giọng nói: "Ừm... Thật ra những gì tớ nói cũng chỉ là suy đoán của mấy người trong nhóm thôi, tớ nghĩ là..."

Thẩm Thành cắt ngang lời cậu, giọng nhạt: "Tớ không muốn biết họ suy đoán gì."

Giản Thời Ngọ im lặng, không nói gì thêm.

Thẩm Thành nhíu mày, giọng trầm xuống, dù không gay gắt nhưng vẫn đầy áp lực,  qua điện thoại cũng đủ khiến người nghe cảm thấy căng thẳng: "Cậu cũng nghĩ như vậy sao?"

Cậu cũng nghĩ vậy sao?

Giản Thời Ngọ nhìn chiếc điện thoại trước mặt, trên màn hình đang hiện lên nhóm chat, trong đó người ta cứ liên tục nói những điều mỉa mai. Một người nói thì không sao, nhưng cả trăm lời dồn lại thì cũng đủ thành một bức tường cao kín, đè nặng khiến người ta nghẹt thở.

Cậu không thể nghĩ vậy sao?

Tại sao lại dùng giọng chất vấn ấy để hỏi cậu?

Chẳng lẽ vấn đề nằm ở chính cậu sao?

Áp lực chồng chất càng dễ làm sụp đổ phòng tuyến tâm lý. Từ lúc bắt đầu, cậu đã cố nén tức giận, nhưng giờ đây, cảm giác bị Thẩm Thành đẩy đến đường cùng như ngọn lửa bị thổi bùng lên. Giản Thời Ngọ hít sâu một hơi, mở miệng nói, giọng lạc đi vì tủi thân, nói không kiêng dè: "Vậy cậu nói cho tớ biết, tại sao? Sau này tớ cũng hỏi mẹ, mẹ nói chú Quý tôn trọng ý kiến của cậu nên mới chuyển nhà, bọn tớ là bạn của cậu đương nhiên cũng tôn trọng suy nghĩ của cậu, nhưng tại sao mấy năm nay cậu không hề có chút tin tức nào, thật giống như là đang trốn tránh  tớ vậy?"

Đây là lần hiếm hoi, đứa trẻ vốn tốt tính lại bộc lộ cảm xúc tức giận như vậy.

Giản Thời Ngọ cao giọng, như chú thỏ con bị chọc giận: "Tớ nghĩ vậy chẳng lẽ không đúng sao?"

Lời nói của cậu lẫn lộn giữa oán hận, không cam lòng, và cả sự uất ức.

Nhưng lạ thay, đáng lẽ ra Thẩm Thành nên buồn bực vì lời nói ấy, nhưng sâu trong lòng hắn lại nảy sinh chút vui mừng.

Vì cậu quan tâm nên mới tức giận sao?

Có phải điều này nghĩa là... Giản Thời Ngọ không muốn mình rời đi, cậu không hề bài xích mình, thậm chí có thể nói, cậu ấy mong mình ở lại chăng?

Một khi đã có hy vọng, người ta càng dễ bám víu vào nó. Thẩm Thành cảm thấy trái tim vốn lạnh lẽo nhiều năm giờ như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua. Hắn thấp giọng nói: "Nếu thật sự muốn tránh cậu, cậu nghĩ rằng cậu còn có cơ hội gặp tớ ở trường sao?"

Giản Thời Ngọ ngẩn người.

Điện thoại bên kia, Thẩm Thành giọng trầm khàn, giải thích rõ ràng nhưng vẫn kèm chút ôn nhu bất đắc dĩ: "Cậu không nghĩ rằng việc tớ đi du học, làm học sinh trao đổi là do trường sắp xếp chứ? Nếu thật sự không muốn gặp cậu, chỉ cần vận dụng chút quan hệ thôi, tớ cũng sẽ không vào cùng lớp với cậu. Cậu nghĩ rằng, trên đời này thật sự có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?"

Giản Thời Ngọ nghẹn lời.

Cái đầu nhỏ của cậu vốn không mấy linh hoạt giờ đây hiếm hoi chuyển động thông minh, bắt đầu phân tích những gì Thẩm Thành vừa nói.

Nếu trên đời không nên có quá nhiều sự trùng hợp, thì phải chăng, Thẩm Thành đã tự chọn trường này, chọn lớp này? Ý là, thực ra tình bạn của họ từ năm cấp hai Thẩm Thành vẫn nhớ, hắn thật sự không vô tình như vậy, trong lòng hắn vẫn còn tình nghĩa giữa họ.

"Không phải chuyện gì lớn." Thẩm Thành nói qua điện thoại: "Việc trên diễn đànđể tớ xử lý."

Giản Thời Ngọ chậm nửa nhịp: "Nhưng bọn tớ đâu có biết đối phương là ai, chỉ là một người dùng nặc danh gửi tin."

Hầu Tử ở bên cạnh giành lấy điện thoại: "Nghe nói người này trên diễn đàn rất có tiếng, đã chọc tức không ít người, miệng lưỡi cực kỳ sắc sảo, nhưng giấu mình rất giỏi, chọc bao nhiêu người mà vẫn chưa ai tìm được, hắn còn coi đây là thú vui, mấy năm nay lại càng kiêu ngạo, chuyên đi gây sự với những người có chút danh tiếng, thật là đáng giận."

Có một điều Hầu Tử không nói ra.

Người này rất biết chọn đối tượng để gây chuyện, những ai khó chọc thì hắn không đụng tới, chuyên nhắm vào những người tính tình hiền lành, dễ bị bắt nạt.

Thẩm Thành giọng thản nhiên: "Không phải lần đầu sao?"

Kiều An có chút xót xa vỗ vai Hầu Tử, bắt đầu lo lắng cho người đăng bài.

Hầu Tử tiếp tục nói: "Hắn đã làm rất nhiều lần, đụng ai cắn người đó, kiêu căng không ai chịu nổi, lần này bọn tớ thật sự xui xẻo, bị cái trò ngầm đó của hắn theo dõi."

"Phải không?"

Điện thoại bên kia vang lên một tiếng cười lạnh, giọng hắn ôn hòa nhưng ẩn chứa nguy hiểm: "Vậy thì trùng hợp thật."

Cuối cùng, hắn là người giỏi nhất trong việc giao tiếp với những kẻ như vậy.

___

Sau giờ ngọ, mọi chuyện đã lan truyền khắp nơi, chỉ sau hai tiết học.

Giản Thời Ngọ từ phòng học bước ra, trên đường đi đến nhà vệ sinh, cậu liên tục nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ người qua đường. Thậm chí, có người còn cầm điện thoại lên chụp ảnh, và một số người khác thì thản nhiên nói chuyện ngay trên cầu thang:

"Nghe nói nhà Giản Thời Ngọ giàu lắm."

"Chắc chắn là có tiền để đi chỉnh sửa nhan sắc."

"Thật muốn hỏi cậu ta chỉnh ở đâu."

"Trước đây mình còn thích cậu ta lắm, nhưng giờ nhìn ảnh xong chẳng còn hứng thú gì nữa."

"Đúng rồi, mình cũng không dám hẹn hò với cậu ta nữa, sợ sau này con cái bị ảnh hưởng gen xấu."

Những lời nói ấy qua miệng đám học sinh, càng trở nên trắng trợn hơn, có những câu nói thật sự khó nghe và khó mà chấp nhận được.

Giản Thời Ngọ đứng im lặng bên cầu thang, lặng lẽ nhìn họ.

Hầu Tử không chịu nổi nữa, xắn tay áo tiến lên: "Bọn này đúng là miệng chó không phun được ngà voi, để tớ không ra xử lý bọn chúng..."

Giản Thời Ngọ kéo cậu lại.

Tan học, người qua lại rất đông, tiếng ồn ào vang lên từ khắp nơi, bất kể là người muốn xem náo nhiệt hay không, dường như tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu.

Giản Thời Ngọ lắc đầu: "Đừng để ý đến họ."

Hầu Tử tưởng rằng cậu nhịn nhục: "Sợ gì chứ, là bọn họ nói bậy trước, chúng ta nhiều lắm chỉ là tự vệ!"

"Nếu mà bị chụp lại, không chừng người ta lại nói tớ bị nói trúng nên thẹn quá hóa giận." Giản Thời Ngọ cúi đầu nhìn Hầu Tử, khẽ cười: "Thật ra nói tớ cũng chẳng sao, miễn sao đừng lôi cậu vào, để cậu không bị liên lụy."

Hầu Tử bực bội: "Tớ không để ý đâu..."

Giản Thời Ngọ kéo cậu quay lại, đến lúc này, cậu vẫn cười, luôn tỏ ra lạc quan: "Thôi nào, đừng lo cho tớ. Chỉ là mấy năm nay tớ gầy đi thôi mà, trước đây khi béo, chẳng phải họ cũng nói không thiếu câu nào sao, tớ sớm quen rồi. Nếu mà tính toán với từng người, thì sống sao nổi?"

Giản Thời Ngọ nói nhẹ nhàng, như thể chẳng bận tâm gì.

Hầu Tử ngẩng mặt lên, nhìn thấy nụ cười trấn an của Giản Thời Ngọ, tuy vô tư, nhưng vẫn có chút ngốc nghếch, như thể cậu chẳng có chút phiền não nào.

Hầu Tử lẩm bẩm: "Nhưng mà..."

Cậu nhìn bóng lưng Giản Thời Ngọ đi trước mình, tự hỏi, tại sao, rõ ràng cậu ta luôn tỏ ra vô tư vô lự, nhưng khi cậu ấy cười,  lại thấy khó chịu đến vậy.

...

Ai cũng nghĩ rằng chuyện này chỉ là đề tài bàn tán một thời gian rồi sẽ qua. Nhưng đến giữa trưa, sự việc càng lúc càng bùng nổ.

Có người trên diễn đàn mở một chủ đề mới với tiêu đề "Xét lại việc bình chọn giáo thảo, kiên quyết phản đối gian lận".

Người đăng bài này có tài khoản và ảnh đại diện khá kín đáo, nhưng nội dung lại cực kỳ cao giọng, kêu gọi tổ chức lại cuộc bình chọn giáo thảo. Lý do là nếu Giản Thời Ngọ thực sự có phẫu thuật thẩm mỹ điều này đồng nghĩa với việc không xứng đáng với danh hiệu đó.

Nhị Cẩu vừa nhìn điện thoại vừa cảm thán: "Không thể nào?"

Tan học, rất nhiều bạn cùng lớp với Giản Thời Ngọ đã thấy bài viết này. Họ là những người hàng ngày tiếp xúc với cậu nhiều nhất, dù có tin đồn về việc chỉnh sửa hay không, họ đều biết Giản Thời Ngọ là người thế nào, đối xử với bạn bè ra sao. Không ai muốn thấy bạn mình bị bắt nạt,  nhiều người đã tự giác bình luận phản đối bài viết:

"Nói người ta chỉnh sửa, có bằng chứng không?"

"Ghen tị quá hóa hận rồi."

"Dù có chỉnh hay không cũng không đến lượt chủ thớt quyết định."

Trước sự phẫn nộ của mọi người, bài viết nhanh chóng được đẩy lên đầu trang, thu hút nhiều người xem hơn.

Giản Thời Ngọ vẫn bình thường, cậu đã sớm thuyết phục bản thân không để tâm đến những chuyện này. Thậm chí cậu còn thảnh thơi bàn luận với Hầu Tử về việc sẽ ăn gì cho bữa trưa. Bỗng nhiên, phía trước vang lên một tiếng kinh ngạc.

Nhị Cẩuđứng ở hành lang, che miệng và nói với Giản Thời Ngọ: "Mau xem đi, chủ thớt diễn đàn vừa xóa bài và xin lỗi kìa."

Cả đám nhìn nhau, không khỏi bất ngờ.

Chủ thớt trên diễn đàn vốn nổi tiếng là một kẻ vô lại, cứng đầu, không biết bao nhiêu lần hắn bị người khác mua chuộc để xóa bài, nhưng nhờ vào kỹ thuật cao siêu trên mạng, hắn luôn lấy việc trêu chọc người khác làm niềm vui.

Nhị Cẩu thốt lên: "Nếu tớ nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên hắn tự nguyện xóa bài đấy? Chẳng lẽ là lương tâm thức tỉnh?"

Hầu Tử sờ cằm, cười mỉm: "Mơ đi, hắn không tốt bụng vậy đâu. Chuyện này có lẽ không phải là tự nguyện thật."

Phía sau, Kiều An vẫn tiếp tục gục mặt xuống bàn ngủ, dường như không ngạc nhiên chút nào với những gì đang diễn ra, thậm chí còn có thể ngủ tiếp.

Giản Thời Ngọ làm mới trang, bất ngờ: "Thật sự xóa rồi."

Hầu Tử trầm trồ, vừa định bày tỏ cảm tưởng, sau khi làm mới giao diện, một bài viết mới nhất nhảy ra, khiến cậu trợn tròn mắt: "Tiểu Nguyệt, cậu xem đi, hắn lại đăng bài mới."

Giản Thời Ngọ liếc nhìn.

Trên điện thoại của Hầu Tử hiện lên một bài viết mới, thời gian đăng là mới đây, tiêu đề ghi rõ: "Công khai xin lỗi và làm rõ".

Lời lẽ của chủ thớt cực kỳ thành khẩn, nội dung chủ yếu là xin lỗi vì đã đưa ra những phát ngôn thiếu suy nghĩ, gây rối loạn trật tự công cộng và làm tổn thương đến người khác. Hắn hứa sẽ lấy chuyện này làm bài học, và ở đây, hắn gửi lời xin lỗi chân thành đến Giản Thời Ngọ. Để chứng minh sự hối lỗi, hắn sẽ xóa tài khoản và không bao giờ đăng bài nữa.

Hầu Tử lẩm bẩm: "Ngoan ngoãn thật."

Bên dưới bài viết, mọi người đều sốc:

"Chủ thớt, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

"Có phải bị bắt cóc không? Chớp mắt hai lần nếu đúng."

"Chủ thớt bị uy hiếp đúng không?"

Giữa những lời bình luận, chủ thớt như sợ bị nghi ngờ là bị uy hiếp, lập tức đáp lại: "Những phát ngôn bịa đặt, xâm phạm quyền riêng tư của người khác là lỗi của tôi. Không ai uy hiếp tôi cả, tôi tự nguyện gánh chịu trách nhiệm này, chỉ mong có được sự tha thứ từ người trong cuộc!"

Từ đầu đến cuối, chủ thớt đều tỏ ra vô cùng hối hận.

Dù hắn có cố gắng che giấu cảm xúc đến đâu, sự hoảng loạn của hắn vẫn lộ rõ. Sau khi đăng xong bài viết, hắn ngay lập tức đăng xuất khỏi tài khoản, rồi gửi tin nhắn cho người có tên là "Tinh": "Tôi xin lỗi."

"Tinh" không trả lời ngay.

Lâu chủ càng suy nghĩ càng hoảng sợ. Hắn nhớ lại chuyện xảy ra nửa giờ trước, khi cả điện thoại và máy tính của hắn bỗng nhiên bị treo. Ngay sau đó, "Tinh" đã liên hệ với hắn, lập tức gửi cho hắn thông tin cá nhân và vị trí của hắn, không cần phải đe dọa gì cả, chỉ nói một câu: "Tôi đoán chắc nhiều người sẽ muốn có thông tin này."

Lâu chủ hoàn toàn hoảng loạn.

Hắn luôn tự tin vào kỹ năng công nghệ của mình, từ trước đến giờ chưa ai có thể bắt được hắn. Đăng bài về Giản Thời Ngọ chỉ là do hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ rằng lại đụng phải một kẻ đáng gờm như vậy. Hắn tự hỏi khi nào thì mình đã chọc phải một người nguy hiểm đến thế?

"Cậu muốn gì?"

Lâu chủ run rẩy hỏi: "Cậu đừng phát tán thông tin của tôi, muốn gì tôi cũng cho."

"Tinh" không trả lời ngay, chỉ hỏi một câu: "Bài viết về Giản Thời Ngọ là của cậu?"

Lâu chủ ngay lập tức hiểu ra.

Hắn tưởng rằng mình chỉ đang đối đầu với một người bình thường, không ngờ lại chạm phải một kẻ không dễ đối phó.

"Tôi đã xóa bài, cũng đã xin lỗi," Lâu chủ nhanh chóng gõ bàn phím: "Cậu xem, tôi cũng đã thành tâm thành ý hợp tác với cậum bỏ qua cho tôi đi."

Vì hắn đã đắc tội với quá nhiều người, nếu thông tin bị lộ, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

"Tinh" im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Tôi có nói chỉ cần xóa bài và xin lỗi là xong sao?"

...

Như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân.

Lâu chủ run rẩy hỏi: "Vậy cậu muốn gì?"

"Tinh" trả lời: "Tôi đã xem qua máy tính của cậu, mặc dù cậu đã xin lỗi, nhưng hình ảnh vẫn còn đầy đủ trong máy, đó là thành tâm thành ý sao?"

Lâu chủ cảm thấy một linh cảm xấu dâng lên trong lòng, còn chưa kịp nói lời xin lỗi hay cầu xin tha thứ, thì đã nhận được tin nhắn tiếp theo từ "Tinh": "Nếu cậu không có ý thức xin lỗi thật lòng, để tôi giúp cậu."

___

Bên kia

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Đây là tiết học buổi sáng cuối cùng. Chủ nhiệm lớp bước vào và nói: "Có một việc cần thông báo với mọi người."

"Do thành tích xuất sắc của trường trong hội thao, chúng ta đã được chọn làm đại diện cho học viện vận động khỏe mạnh. Lần này, trường sẽ tổ chức một đại hội thể thao dành cho gia đình và học sinh, khuyến khích phụ huynh và con cái cùng tham gia các hoạt động thể chất." 

Chủ nhiệm lớp cầm danh sách, tiếp tục nói: "Những bạn đã đạt thành tích cao trong hội thao, sau khi về nhà hãy liên hệ với phụ huynh để chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới, làm gương tốt cho toàn thành phố."

Các bạn học trong lớp nhìn nhau đầy bối rối.

Ngay sau đó, lớp học nổ ra cuộc thảo luận sôi nổi:

"Lớp mình có bao nhiêu người đoạt giải?"

"Giản Thời Ngọ!"

"Thẩm Thành, cả Thẩm Thành nữa."

"Vậy là có thể gặp phụ huynh của họ? Thật là kích thích."

Giữa những tiếng bàn tán, một giọng nói nhỏ vang lên: "Không phải mọi người đều nói Giản Thời Ngọ phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nếu gặp người nhà của cậu ta, chẳng phải sẽ biết rõ thật hư thế nào.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play