Giang Trì nào ngờ rằng, khi anh tiện tay kéo đại lại trực tiếp kéo trúng Tần Yến!
Anh chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết đó nên dĩ nhiên không biết việc Tần Yến hôn mê chỉ là giả vờ.
Giang Trì cứ ngỡ người mình kéo đi chính là Quý Du, hoàn toàn không đề phòng nhân vật chính thụ, không giấu diếm mà thẳng thắn nói ra chuyện mình xuyên sách.
Giang Trì nói: “Tôi đến từ thế giới khác, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.”
Tần Yến thoáng động mắt: “Tiểu thuyết?”
Giang Trì đáp: “Là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, nhân vật chính là cậu và Tần Yến.”
Tần Yến biểu cảm rất lạ, đôi lông mày nhíu lại đầy nghi ngờ, như thể cậu đang bắt đầu hoài nghi về trạng thái tinh thần của Giang Trì, tay cậu đã đặt trên tay nắm cửa xe, trông có vẻ sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Tôi và Tần Yến?” Tần Yến lặp lại.
Giang Trì khóa cửa xe lại: “Đúng vậy, sau khi cậu kết hôn với Tần Yến, cậu ta sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Tần Yến: “......”
Nghe đến đây Tần Yến cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề.
Giang Trì đang nhận nhầm cậu thành Quý Du rồi?
Trên mặt Tần Yến lộ ra một chút thú vị: “Sao anh chắc chắn tôi là Quý Du?”
Giang Trì đầy tự tin đáp: “Trong sách có nói nhân vật chính thụ trông rất đẹp vì vậy tôi nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Tần Yến khẽ nhướng mày, thăm dò: “Vậy trong sách... nói thế nào về nhân vật chính còn lại?”
Giang Trì không nghĩ nhiều, việc Quý Du muốn biết về Tần Yến cũng chẳng có gì lạ.
Tần Yến luôn sống ở nước ngoài, hành tung bí ẩn, không mấy người trong nước biết rõ về vị gia chủ trẻ tuổi này, những suy đoán về cậu ta cũng nhiều vô kể, nhưng thực sự gặp mặt lại rất hiếm hoi.
Trong tiểu thuyết, hai nhân vật chính cũng lần đầu gặp nhau vào đêm tân hôn.
Giang Trì suy nghĩ một lúc, rồi trả lời rất chân thành: “Cậu ta có vấn đề về tâm thần.”
Sắc mặt Tần Yến dần cứng lại, cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Trì, gằn từng chữ một: “Anh... nói... cái... gì?”
Giang Trì vô cùng ngây thơ: “Thật đấy! Cậu ta rất kiểm soát, tàn nhẫn, còn đánh người nữa! Nhưng tôi có thể dạy cậu tự vệ, sau này nếu cậu ta dám đánh cậu, cậu có thể đánh lại cậu ta.”
Tần Yến hít một hơi sâu, trong lòng không rõ ai đã đồn thổi chuyện mình đánh người. Cậu kín đáo lên tiếng biện hộ: "Tôi chưa từng nghe nói Tần Yến đánh người bao giờ."
Giang Trì nhìn Tần Yến với ánh mắt đầy yêu thương và ân cần, giọng nói ôn tồn: "Biết người biết mặt không biết lòng, Tần Yến là người thâm trầm, cậu đâu có quen biết cậu ta làm sao mà biết hết được?"
Tần Yến không chút biểu cảm: "Vậy anh biết gì về cậu ta? Kể cho tôi nghe đi."
"Thật ra tôi không thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà Tần Yến này..."
Giang Trì ngập ngừng, rõ ràng không nói ra điều gì cụ thể nhưng lại như thể tất cả đều đã được ám chỉ.
Tần Yến cảm thấy mình muốn bóp chết Giang Trì ngay lập tức, nhưng vẫn giữ giọng bình thản, thậm chí còn pha chút tò mò hợp lý: "Nói thử xem?"
Giang Trì thở dài: "Cậu nhìn xem, cậu ta còn trẻ nhưng đã làm gia chủ sáu năm rồi, có thể tưởng tượng được tâm tư sâu xa đến mức nào."
Tần Yến mím chặt môi: "Nói cụ thể xem."
Giang Trì tiếp lời: "Tần Yến là người có thâm ý sâu xa, nhỏ mọn và thù dai. Khi bị chọc giận, bên ngoài thì tỏ ra bình thản nhưng thực chất đã nghĩ ra cả trăm cách để trả thù. Nếu yêu phải cậu ta, cậu thật sự cần phải biết cách ứng xử nếu không thì với người không có tâm cơ như cậu, gặp phải cậu ta có khi không biết mình chết lúc nào."
Nghe vậy, sắc mặt Tần Yến trở nên khó đoán hơn.
"Thì ra là vậy, anh đúng là rất hiểu Tần Yến đấy."
Tần Yến đáp lại bằng giọng nhạt nhẽo.
Trên đường lái xe đến khách sạn, Giang Trì tóm tắt ngắn gọn các tình tiết chính trong cuốn tiểu thuyết, nhưng lại không đề cập đến cái kết bi thảm là một người chết, một người điên. Cái kết đó thật sự quá tàn nhẫn.
Cuối cùng, Giang Trì kết luận đơn giản: "Đây là một cuốn tiểu thuyết tình yêu đầy đau khổ và kịch tính."
Tần Yến mặt không đổi sắc, nhưng lại đưa ra ý kiến khác: "Giam giữ trái phép, hạn chế tự do cá nhân, cưỡиɠ ɧϊếp trong hôn nhân, theo dõi giám sát, bạo hành... Thay vì gọi đây là tiểu thuyết tình yêu, tôi nghiêng về việc gọi đây là lịch sử tội phạm của Tần Yến hơn."
Giang Trì lắc đầu: "Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tác giả lại viết như vậy? Khi đó khu bình luận rối ren vô cùng, rất nhiều độc giả yêu cầu đổi nam chính, nhưng tác giả nói rằng nếu phá hỏng cặp đôi chính thì sẽ bị trời đánh."
Đổi nam chính?
Nghe thấy thuật ngữ mới lạ, trong mắt Tần Yến thoáng qua một tia bối rối: "Đổi nam chính là gì?"
Giang Trì nắm lấy vô lăng, theo chỉ dẫn lái xe rẽ vào cổng khách sạn: "À, nghĩa là thay một nhân vật chính khác."
Tần Yến nhìn lướt qua bảng hiệu của khách sạn: "Anh chắc chắn muốn ở khách sạn này? Đây là sản nghiệp của nhà họ Tần."
Giang Trì giật mình, lập tức quay mạnh vô lăng.
Chiếc Lamborghini màu xanh lam thực hiện một cú drift hoàn hảo, đầu xe xoay ngược lại với tốc độ không tưởng, trong chớp mắt đã phóng ra khỏi khuôn viên khách sạn.
Cùng với tốc độ xe tăng nhanh là nhịp tim của Tần Yến.
Ở nhà, tài xế nào dám lái xe như thế này? Trong khoảnh khắc nào đó, Tần Yến gần như nghĩ rằng mình đang ngồi trên một tàu vũ trụ.
"Anh là tay đua à?" Tần Yến kiểm tra lại dây an toàn trên ngực mình: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó quay đầu xe kiểu này."
Giang Trì chọn một khách sạn khác trên bản đồ: "Khi con người đối mặt với nguy hiểm, họ có thể bộc phát tiềm năng đáng kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi lái xe như vậy."