Anh xuyên không vào cuốn tiểu thuyết có lẽ chính là để cứu Quý Du ra khỏi hố lửa này!
Chẳng phải đó là lý do anh đột ngột bước vào câu chuyện này sao!
Giang Trì chưa bao giờ cảm thấy cấp bách như vậy trong việc bảo vệ ai đó, lòng anh như lửa đốt, nhanh chóng bước lên tầng hai đẩy mạnh cánh cửa phòng trang điểm.
Phòng trang điểm được chiếu sáng rực rỡ, tràn ngập sắc hoa.
Một thanh niên đang ngồi trên ghế sofa, mặc lễ phục, trên ngực áo gắn một bông hoa chuông trắng.
Gương mặt của thanh niên nhợt nhạt, lạnh lùng và kiêu sa, tựa như bóng trăng thu tĩnh lặng trên mặt sông, sạch sẽ đến mức không vương chút bụi trần, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Dù đẹp là vậy nhưng gần như lạnh lùng vô tình, khiến người khác không dám khinh nhờn chút nào.
Thế nhưng trên gương mặt lãnh đạm ấy, lại xuất hiện một đôi mắt chứa đầy tình cảm. Khi ngước mắt nhìn lên, đôi mắt ấy như làn nước thu trong vắt, quyến rũ lòng người.
Trái tim của Giang Trì lỡ một nhịp.
Không lạ khi nhân vật công trong truyện không muốn buông tay Quý Du, cậu ấy thật sự quá đẹp!
Như vầng trăng sáng treo trên cao, chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta nảy sinh lòng tham lam, muốn chiếm hữu, muốn kéo cậu ấy xuống khỏi bệ cao, nghiền nát và giữ lấy cậu ấy mãi mãi.
Giang Trì không hề nghi ngờ danh tính của người trước mặt, bởi vì người chồng còn lại của buổi lễ này vẫn đang hôn mê, chỉ sau khi kết hôn mới tỉnh lại, thanh niên đẹp đẽ mặc lễ phục trước mặt này không phải Quý Du thì còn ai vào đây nữa?
Giang Trì trong lòng đã chắc chắn người này chính là Quý Du không khỏi thả lỏng thần sắc.
Khi thấy Giang Trì đứng ở cửa, sắc mặt của thanh niên lập tức thay đổi, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Giang Trì quay tay khóa cửa rồi nhanh chóng tiến tới bên cạnh thanh niên: “Tôi là Giang Trì, đến để cứu cậu!”
Thanh niên nhìn Giang Trì với ánh mắt đầy ngờ vực, khẽ lùi lại một chút.
“Cái gì?” Thanh niên hỏi.
Giang Trì đáp: “Cậu không thể kết hôn, kết hôn sẽ chết đấy!”
Nghe vậy, khuôn mặt thanh niên hiện lên vẻ ngạc nhiên không che giấu: “Chết sao?”
Giang Trì quỳ một chân xuống đất, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Nhưng cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Khuôn mặt Giang Trì sắc lạnh, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau va chạm, không hề gây cảm giác khó chịu ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng tin cậy.
Tuy nhiên, thanh niên trước mặt không hề bị lời nói của Giang Trì lay động, mà ngược lại như thể vừa nghe một điều gì đó buồn cười, khóe mắt và môi đều lộ ra vẻ khinh thường, nhưng nhìn kỹ thì dường như không có chút cảm xúc nào vẫn lạnh lùng như cũ.
Thanh niên lặp lại: “Anh bảo vệ tôi?”
Giang Trì gật đầu, giọng nói trầm ổn: “Tôi biết hết mọi chuyện về cậu, hiểu rõ nỗi khổ tâm của cậu. Từ hôm nay, sẽ không ai có thể trái ý cậu nữa, tôi đảm bảo.”
Ánh mắt thanh niên lập tức trở nên u ám, nghiêm giọng hỏi: “Anh biết gì?”
Đúng lúc này, chuông đồng hồ bên ngoài vang lên.
Không còn thời gian nữa.
Khi chuông đổ đến tiếng thứ mười hai, hôn lễ sẽ bắt đầu!
“Không kịp giải thích đâu.” Giang Trì đột ngột vươn người, dùng một tay ôm lấy thanh niên rồi đặt lên vai: “Hôm nay cậu nhất định phải đi với tôi.”
Thanh niên không kịp phản ứng, toàn thân đột ngột bị nhấc lên, cảm giác mất thăng bằng khiến cậu bối rối trong vài giây.
Khi cậu nhận thức được tình hình, Giang Trì đã chạy ra khỏi phòng trang điểm với cậu trên vai!
Bị người khác khiêng trên vai như thế, hai tay của thanh niên tự nhiên rủ xuống, thậm chí không thể với tay để chạm tới khẩu súng giấu sau lưng.
Trong lòng thanh niên rối bời, cậu vùng vẫy dữ dội: “Anh điên rồi à?!”
Sức mạnh của Giang Trì thật sự rất lớn, cánh tay anh siết chặt vào phần sau đầu gối của thanh niên, khiến cậu khó mà cử động được.
Thật quá đáng!
Thanh niên chưa từng gặp ai thô bạo như vậy, cậu tức đến mức muốn nổ tung, giơ nắm đấm lên đấm Giang Trì, nhưng do vị trí bị hạn chế cậu không thể dồn sức được, từng cú đấm rơi xuống người Giang Trì chẳng khác gì mèo cào.
Bị đấm nhẹ nhàng không hề đau, Giang Trì càng tin chắc rằng người trên vai mình chính là nhân vật thụ, Quý Du.
Với sức lực yếu ớt như vậy, không lạ gì khi trong truyện thường miêu tả Quý Du là người yếu đuối.
"Trong truyện viết rằng: Quý Du bị Tần Yến giữ chặt trên giường, hoàn toàn không thể động đậy."
Anh nghĩ lại tình cảnh hiện tại, mình chỉ cần một tay là đã có thể nhấc bổng Quý Du lên, cậu cũng hoàn toàn bất lực. Nếu để cậu rơi vào tay Tần Yến, sau này chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết.
Giang Trì bắt đầu hối hận vì đã không đọc hết cuốn tiểu thuyết đó.
Anh không biết Quý Du cuối cùng đã chết như thế nào.
Là chết vì bệnh, gặp tai nạn bất ngờ, hay... tự sát?
Thực sự không có chút manh mối nào.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay anh nhất định phải đưa Quý Du đi.
Ngay cả khi trong tương lai Quý Du vẫn chọn ở bên Tần Yến, Giang Trì cũng sẽ cố gắng hết sức để tránh cho cậu lặp lại con đường cũ.
Giang Trì nhanh chóng chạy ra ngoài, bước chân thoăn thoắt.
Anh nói với thanh niên: "Sau khi về, cậu phải theo tôi luyện tập, mỗi ngày tập thể dục đúng giờ. Cả tán thủ và taekwondo cũng phải học."
Thanh niên hỏi lại: "Học tán thủ?"
Giang Trì đáp: "Đúng! Cậu như thế này không được, sau này kết hôn mà bị bắt nạt thì sao?"
Giọng nói của thanh niên bình thản, không hề có chút cảm xúc, nhưng lại như thể đã từ bỏ việc chống cự: "Không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao?"
Giang Trì trả lời: "Tất nhiên tôi sẽ bảo vệ cậu, nhưng tôi không thể ở bên cậu 24/7 được. Dù sau đó có thay cậu đòi lại công bằng, thì những tổn thương cậu chịu lúc đó sẽ thế nào?"
Nghe vậy, thanh niên im lặng không nói, cũng không tiếp tục vùng vẫy nữa.
Giang Trì chạy đến bãi đậu xe, theo thói quen rút ra một chiếc chìa khóa xe Lamborghini.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa này, Giang Trì thoáng ngạc nhiên.
Chiếc xe của anh trong thế giới thực cũng là Lamborghini, sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về điều đó, anh bấm nút điều khiển từ xa và bắt đầu tìm xe trong bãi đậu.
Thanh niên kéo tay áo Giang Trì: "Để tôi xuống trước, tôi hơi chóng mặt."
Giang Trì cúi người, đặt thanh niên xuống.
Thanh niên thật sự rất chóng mặt, có vẻ sức khỏe không tốt, phải dựa vào cánh tay của Giang Trì mới đứng vững: "Anh không tìm thấy xe của mình à?"
Giang Trì do dự một chút rồi nói: "Ừm."
Thanh niên dùng một tay đỡ trán, lắc đầu: "Sao lại có người không tìm được xe của mình chứ?"
Giang Trì cứ đi lòng vòng trong bãi đậu xe, không giấu diếm: "Vì tôi không thuộc về thế giới này."
Thanh niên nhìn vào chiếc chìa khóa xe trong tay Giang Trì, như đang suy nghĩ liệu anh ta có phải là một kẻ điên nào đó vừa trốn ra ngoài không.
Giang Trì biết việc xuyên vào tiểu thuyết này thật khó để giải thích.
Nếu có ai đó đột nhiên nói với mình rằng thế giới này chỉ là một cuốn sách, chắc chắn người đó sẽ bị cho là điên, nhưng Giang Trì không có ý định giấu giếm Quý Du.
Anh phải nói hết mọi chuyện, bởi sự chân thành là nền tảng của mọi mối quan hệ.
Sự thật dù có vô lý đến đâu cũng vẫn là sự thật, trong khi lời nói dối dù nghe có hợp lý đến mấy thì mãi mãi vẫn là dối trá.
Anh không thể lừa dối Quý Du, vì Quý Du đã chịu quá nhiều sự lừa dối rồi.
Giang Trì nhìn sang chàng trai bên cạnh, ánh mắt kiên định: “Tin tôi đi, tôi sẽ không hại cậu.”
Ánh mắt của ‘Quý Du’ thoáng chút dao động, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Cuối cùng, một chiếc xe Lamborghini màu xanh lam chớp đèn.
Giang Trì mở cửa xe, ‘Quý Du’ đứng bên cạnh xe chưa kịp nói gì đã bị Giang Trì đẩy vào trong.
Giang Trì hành động nhanh nhẹn, lên xe, đóng cửa, gài số, mọi thao tác diễn ra liền mạch, thậm chí còn tranh thủ thắt dây an toàn cho cả hai người.
‘Keng——’
Ở đằng xa, tiếng chuông nhà thờ vang lên lần thứ mười hai.
Trong dư âm của tiếng chuông cuối cùng, chiếc Lamborghini phóng đi, bỏ lại đám cưới kỳ lạ phía sau.
*
Ở hậu trường lễ cưới, Quý Du trong bộ lễ phục trắng ngồi ngây người trên ghế.
Người qua lại tấp nập, hiện trường trở nên hỗn loạn, mọi người đều tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, chỉ riêng Quý Du là thoáng chút nhẹ nhõm.
Họ nói với Quý Du: “Hôn lễ đã bị hủy bỏ.”
Hòn đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Quý Du giả vờ quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Họ nói: “Gia chủ Tần Diễn đã bỏ trốn.”
Quý Du: “???”!