Chẳng lẽ sắp cảm rồi? Hai mươi chín tháng Chạp, Lâm Hạ Thành về rồi. Lâm Hạ Công và Lâm Đường đều nở nụ cười trên môi, Lâm Hạ Công còn tranh nhau giúp Lâm Hạ Thành xách hành lý. Tống Miên Tư khẽ đựng vào eo Lâm Hạ Thành: "Anh xem em trai em gái anh vui mừng thế nào kìa. Lúc anh chưa về, chúng nó đều đếm từng ngày đấy." Khóe môi Lâm Hạ Thành nở nụ cười, nhìn Tống Miên Tư: "Chúng nó nhớ anh, vậy em có nhớ anh. không?”
Tống Miên Tư liếc anh, nhếch môi, cười mà như không cười: "Anh nói xem?”
“Chắc chắn là nhớ rồi." Lâm Hạ Thành nói: "Dù sao thì anh cũng là đối tượng của em mà. Hơn một tháng không gặp, nếu em không nhớ anh, anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Đồ mặt dày." Tống Miên Tư trách móc một câu nhưng cũng không phủ nhận.
Lâm Hạ Thành nhập ngũ nhiều năm, số lần về được rất ít, năm nào cũng vậy vào dịp Tết, khi người ta đoàn tụ, anh đều ở trong quân đội, hoặc là đang làm nhiệm vụ, hoặc là nhường cơ hội về thăm nhà cho người khác, chính vì anh phấn đấu như vậy nên ở độ tuổi này, anh mới có thể thẳng lên một vị trí mà người thường không dám tưởng tượng.
Lần này về, anh còn tặng quà cho Lâm Hạ Công và Lâm Đường.
Lâm Đường là một chiếc đài phát thanh, Lâm Hạ Công là một chiếc đồng hồ đeo tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play