Từ Kiều Tư biết tin, suýt nữa thì vui phát điên. Cô ấy cũng biết rằng trước khi mọi chuyện được xác định, không thể nói cho người khác biết, vì vậy vẫn làm việc chăm chỉ như trước. Điều này khiến Tôn Yến Nữu và Tống Miên Tư càng thêm coi trọng cô ấy.
“Mẹ." An Thúy Hoa xách hộp cơm đến chợ để đưa cơm cho Trần Mai Hương. Cửa hàng của họ cách Cửa hàng may mặc Vân Cẩm không xa, cũng bán quần áo nhưng sanh ý kém xa cửa hàng Vân Cẩm của Tống Miên Tư, điều này đều có lý đo.
Thứ nhất, địa chỉ của Cửa hàng may mặc Vân Cẩm tốt hơn địa chỉ của họ, người ra vào đều có thể nhìn thấy. Thứ hai, Trần Mai Hương và những người khác làm sao hiểu được thẩm mỹ về trang phục, cho dù có biết học theo Tôn Yến Nữu đi Quảng Châu lấy hàng thì hàng lấy về cũng là những hàng lỗi thời hoặc căn bản không mặc được, chẳng hạn như họ lấy một chiếc váy, chiếc váy đó ngắn đến mức không thể nhìn thắng, như vậy thì đương nhiên không bán được.
Tiếp theo, họ không quen biết ai ở Quảng Châu, mỗi lần lấy hàng đều bị tính toán, không phải giá lấy hàng cao hơn người khác thì chất tượng quần áo cũng không tốt bằng người khác. Không giống như Tống Miên Tư, có Diệp Nhị Cẩu là người địa phương giúp kiểm tra chất tượng, người bình thường cũng không lừa được Tống Miên Tư.
Cứ thế này, giá quần áo của họ lại đắt mà chất lượng lại kém, trừ khi là kẻ ngốc mới chịu mua quần áo ở nhà họ.
Gia đình Trần Mai Hương đã lỗ không ít tiền, muốn đóng cửa không làm nữa thì không được, tiền thuê cửa hàng đã trả, quần áo vẫn chưa bán hết, nếu đóng cửa thì sẽ lỗ lớn.
Trần Mai Hương nhận hộp cơm từ tay An Thúy Hoa, mở ra xem, sắc mặt tối sầm lại: "Sao lại là bánh ngô nữa? Tháng này đã ăn thứ này mấy lần rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT