Câu nói này vừa dứt, Lâm Hạ Thành chỉ thấy chỗ Tống Miên Tư nắm lấy cánh tay anh như có ngọn lửa bùng lên, anh khát khô cả miệng, thần kinh giật liên hồi, bất kỳ người đàn ông nào khi đối mặt với người mình thích nói ra những lời như vậy, nếu có thể không động lòng thì mới là có vấn đề.
Lâm Hạ Thành không có vấn đề, anh là một người đàn ông huyết khí phương cương, lại thêm ở trong quân đội lâu như vậy, anh đã cứng đến đau.
Hít sâu mấy hơi, Lâm Hạ Thành nghiến răng, gò má phồng lên, cố hết sức nhẫn tâm, trực tiếp bẻ tay Tống Miên Tư ra, đắp chắn cho cô rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Tống Miên Tư lặng lẽ mở mắt, vừa tức vừa buồn cười.
Cô nghiêng người, nhớ lại khối u vừa nhìn thấy, không khỏi đỏ mặt nóng lòng, cô đỏ mặt nhắm mắt lại, ít nhất điều này chứng tỏ Lâm Hạ Thành không phải không có ý với cô.
Hôm sau thức dậy, Tống Miên Tư vừa mở chắn ra thì thấy Lâm Hạ Thành bưng chậu rửa mặt vào.
"Tỉnh rồi à?”
Giọng Lâm Hạ Thành hơi khàn.
Tống Miên Tư hơi ngượng ngùng gật đầu.
Lâm Hạ Thành cúi đầu, nói: "Nước ấm rồi, em rửa mặt đi, sắp ăn sáng được rồi."
Đang vào mùa vụ, phải ra đồng làm việc nên bữa sáng thường ăn sớm, Tống Miên Tư rửa mặt bằng nước trong chậu, lại lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng đã mua trước đó để dùng, cô mơ hồ cảm thấy mình như quên mất một chuyện quan trọng nhưng đến lúc ăn sáng vẫn không nhớ ra đó là chuyện gì.
Bữa sáng là cháo ngô và bánh ngô, bánh ngô có trộn thêm bột ngô nhưng ăn vẫn rất nghẹn cổ.
Người phụ trách múc cơm là con dâu cả của bà nội Lâm, tức là bác cả của Lâm Hạ Thành, nhà họ Lâm rất đông người, ông nội của Lâm Hạ Thành đã mất cách đây vài năm, bà lão Trần Mai Hương có ba người con trai, con trai cả tên là Lâm Đa Điền, vợ là An Thúy Hoa, hai vợ chồng chỉ có một người con trai, tên là Lâm Hách Nhật; con trai thứ hai chính là bố của Lâm Hạ Thành, Lâm Đa Kim, năm đó cưới con gái nhà địa chủ, khiến bà lão tức đến phát điên, thêm nữa người con trai này lại là người đần độn, bà lão rất không thích, liên lụy đến cả Lâm Hạ Thành cũng không bị coi ra gì, người con trai út chính là Lâm Đa Bảo, vợ của Lâm Đa Bảo tên là An Liễu Chi.
Người ta vẫn nói con trai út, cháu đích tôn là mạng của bà lão, câu này không hề sai. Bà lão đối với Lâm Đa Bảo như đối với tim gan của mình, liên lụy đến cả con dâu út cũng được thiên vị.
Con trai cả phụng dưỡng, con trai út được cưng chiều, chỉ có gia đình người con trai thứ hai không ra gì, địa vị trong nhà họ Lâm này là thấp nhất.
Nếu không phải Lâm Hạ Thành có bản lĩnh, đi lính rồi còn lên chức đoàn trưởng thì bà lão cũng chẳng coi anh ra gì.
Lúc ăn sáng, mọi người đều vội vã, ăn xong là đi ngay.
Con dâu út ở lại rửa bát, những người khác đều ra đồng làm việc, Lâm Đường thì đi học, năm nay cô bé học lớp bảy, học ở trường trong đội.
Trần Mai Hương gọi Tống Miên Tư và Lâm Hạ Thành vào nhà nói chuyện.
Tống Miên Tư còn chưa kịp ngồi xuống, Trần Mai Hương đã nói: "Nhà Hạ Thành, trong số đồ hồi môn của con còn vải dày không, ta muốn may mấy bộ quần áo, để dành ăn Tết."
Nụ cười trên mặt Tống Miên Tư hơi cứng lại, mới lấy chồng về có một ngày mà đã nhăm nhe đến đồ hồi môn của cô, quả nhiên bà nội Lâm này chẳng phải thứ tốt lành gì. Nếu là nhà tử tế, dù có muốn đồ hồi môn của con dâu thì cũng không mở miệng vội vàng như vậy, cứ như sợ cô tiêu hết đồ hồi môn của mình. Nếu là người nóng tính thì lúc này chỉ sợ đã tức chết rồi.
"Bà nội, nếu bà muốn vải, trước đó không phải cháu đã đưa tiền cho bà rồi sao, bà cầm tiền đó đi mua là được." Lâm Hạ Thành sắc mặt hơi trầm, có chút không vui nói.
Trần Mai Hương trừng mắt nhìn anh, nói: "Đó là tiền con đưa cho ta, hơn nữa, con tưởng việc cưới xin của con không tốn tiền à, nhiều người như vậy, tiền con đưa làm sao đủ."
Sắc mặt Lâm Hạ Thành hơi khó coi, hôn sự hôm qua đều là anh bỏ tiền ra, nhà này căn bản không bỏ ra một xu nào, còn về tiền đưa cho bà lão, mỗi tháng anh được lĩnh lương 52 đồng, cộng thêm phụ cấp là 65 đồng, đưa cho nhà ba mươi, ba mươi đồng này nuôi sống cả một gia đình lớn là thừa sức rồi: "Nếu bà thấy không đủ, vậy được, lát nữa cháu sẽ trừ tiền mua vải vào tiền đưa cho nhà tháng sau, còn lại đưa cho bà, được không?”
"Con phản rồi phải không! Được lắm, có vợ là quên bà rồi, đừng quên, không có ta thì không có nhà các con!" Trần Mai Hương gào lên.
Lâm Hạ Thành không thèm để ý, anh lạnh mặt, sát khí tỏa ra: "Bà muốn làm loạn thì cứ làm loạn, dù sao cháu cũng nói ở đây rồi, còn nữa, sau này tiền đưa cho nhà đều để Miên Tư đi lấy, nếu bà dám làm gì không nên làm, cháu sẽ không khách sáo."
Lời nói của Lâm Hạ Thành khiến Trần Mai Hương không kịp nói ra những lời vô lại.
Trần Mai Hương trợn mắt nhìn Lâm Hạ Thành, tức đến nỗi thở dốc, mắt đỏ hoe.
Tống Miên Tư kéo tay áo Lâm Hạ Thành, nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài đi." Cô sợ nếu cãi nhau nữa sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Hạ Thành mặt lạnh gật đầu, dẫn Tống Miên Tư ra khỏi nhà, vừa ra khỏi nhà, liền thấy trong nhà đối diện có bóng người vụt qua, Tống Miên Tư biết căn nhà đó là của Lâm Đa Bảo, liền hiểu ra An Liễu Chi vừa nãy đang nghe lén.
Lâm Hạ Thành dẫn Tống Miên Tư về sân sau.
Từ sân trước sáng sủa đến căn nhà nhỏ tồi tàn ở phía sau, Tống Miên Tư càng nhận ra nhà họ Lâm có không ít vấn đề, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng sự thiên vị của bà lão là quá rõ ràng, nhà trước vừa sáng sủa vừa rộng rãi, nhà sau vừa chật hẹp vừa tối tăm, bước vào còn có mùi ẩm ướt.
Cô khó chịu nhắn mũi.