Liễu Hồng Hoa được mọi người ủng hộ, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, vênh váo nhìn Tống Miên Tư.

Tống Miên Tư cũng không tức giận, suy nghĩ của những người như thế này, cho dù là ở thế kỷ 21 cũng có rất nhiều, rất nhiều người cho rằng phụ nữ một khi đã kết hôn thì không còn thuộc về mình nữa, học hành là không biết an phận, chỉ cần ngoan ngoãn sinh con, làm việc nhà mới là người vợ tốt.

"Bác dâu, tôi không nghĩ như vậy." Lâm Hạ Thành nhàn nhạt nói: " Miên Tư muốn học, tôi sẽ cho cô ấy học, còn chuyện sinh con, cô ấy còn trẻ, tôi cũng còn trẻ, không vội. Nếu bác dâu sốt ruột muốn có cháu ngoại, chi bằng để con gái bác về kết hôn, nhanh thì đến Tết Trung thu năm sau bác đã có cháu ngoại rồi."

Một câu nói của Lâm Hạ Thành khiến Liễu Hồng Hoa đỏ mặt tía tai.

Tống Miên Tư cúi đầu, nhịn cười, vai run lên từng hồi, cái miệng của Lâm Hạ Thành khi đối phó với người khác vẫn rất lợi hại.

"Sao lại giống nhau được, con gái tôi là sinh viên đại học." Liễu Hồng Hoa phản bác.

"Vợ tôi sớm muộn gì cũng là sinh viên đại học." Lâm Hạ Thành nói.

Thấy không khí trong phòng căng thẳng, Tống Hồng Trung trừng mắt nhìn Liễu Hồng Hoa, hắng giọng: "Được rồi, không còn sớm nữa, đừng lỡ giờ lành, nhà họ Lâm mau đón dâu đi."

Lâm Hạ Thành nhìn Tống Miên Tư.

Tống Miên Tư vốn định hôm nay không muốn để ý đến anh nhưng không ngờ vừa rồi Lâm Hạ Thành lại thể hiện tốt như vậy, Tống Miên Tư không nhịn được cong môi với anh, Lâm Hạ Thành cũng cười theo.

"Bác cả, giờ cháu đã lấy chồng rồi, một năm qua cảm ơn hai người đã chăm sóc cháu." Tống Miên Tư thu hồi ánh mắt, nói với vợ chồng Tống Hồng Trung: "Mặc dù thời gian gần đây đã xảy ra một số chuyện nhưng cháu tin rằng hai người vẫn rất tốt với cháu."

Khuôn mặt già nua của Tống Hồng Trung mới có chút tươi tỉnh.

Liễu Hồng Hoa càng đắc ý trong lòng, trước đây Tống Miên Tư còn cãi lại họ, giờ sắp lấy chồng cho nên biết nịnh nọt rồi, đáng tiếc là đã muộn.

"Đây đúng là một đứa cháu gái ngoan." Bà Triệu và những người khác cảm thán.

"Cháu hiểu được tấm lòng của chúng ta, bác cũng yên tâm rồi." Tống Hồng Trung nói với vẻ mặt an ủi, còn đưa tay vỗ vai Tống Miên Tư: "Một nhà chúng ta vốn nên hòa thuận, chuyện không vui trước kia, chúng ta đều đừng để trong lòng nữa."

Nếu không phải biết ông ta bụng dạ khó lường, Tống Miên Tư e là còn thực sự bị cảm động.

Cô làm ra vẻ cảm động, gật đầu nói: "Bác nói đúng, hôm qua cháu gái đưa tiền cho bác cất giữ, bây giờ bác trả lại cho cháu đi, lúc về nhà, cháu sẽ mang quà đến thăm hai người."

Tiền sính lễ? Tay Tống Hồng Trung dừng giữa không trung, nụ cười trên khuôn mặt già nua có chút không giữ được.

Liễu Hồng Hoa càng lập tức sa sầm mặt xuống: "Tiền gì cơ? Tiền ở đâu ra?”

"Là tiền sính lễ nhà họ Lâm đưa tới." Tống Miên Tư sửng sốt, khó hiểu nói: "Bác cả, chẳng lẽ bác quên rồi sao?”

"Này, bác cả của cháu làm sao có thể quên chuyện này được." Tống Mai Lệ phản ứng nhanh nhất, lập tức tiếp lời: "Chị dâu, chị đừng ngồi nữa, mau lấy tiền ra cho con bé mang đi."

"Dựa vào đâu." Liễu Hồng Hoa còn chưa nói hết lời đã bị Tống Hồng Trung bịt miệng, Tống Hồng Trung nhìn Tống Miên Tư, trên mặt nở nụ cười giả tạo: "Đúng là có chuyện này, bác sẽ đi lấy cho cháu ngay.”

Tống Hồng Trung đứng dậy khỏi ghế, đi vào trong nhà, rất nhanh đã lấy ra một phong bao lì xì đưa cho Tống Miên Tư.

"Có cần đếm không?”

Tống Hồng Trung châm chọc nói.

"Cháu tin nhân phẩm của hai người, không cần đếm đâu." Tống Miên Tư cười nói.

Cô lại không phải con gái Tống Hồng Trung, tiền sính lễ của cô dựa vào đâu mà để họ cầm.

Sắc mặt Liễu Hồng Hoa còn đen hơn cả đáy nồi, trên mặt cũng không còn nụ cười.

Nhưng lúc này không ai để ý đến bà ta, tất cả mọi người đều cười tiễn cô dâu chú rể ra ngoài, bà nội Lâm là người nổi tiếng keo kiệt trong đội nhưng tiệc rượu hôm nay là do Lâm Hạ Thành tự bỏ tiền ra, cho nên tổ chức rất tươm tất, bày mười mấy bàn, bốn đĩa nguội, bốn đĩa nóng, có cả thịt lẫn rau, các món thịt đều là món chính, nào là chân giò hầm, cá kho, sườn hầm, thịt kho tàu.

Thuốc lá rượu cũng không tệ, thuốc lá là Bắc Hải hai hào ba, thuốc lá chính hiệu sản xuất ở Bắc Kinh, nơi này của họ đều không mua được, rượu là rượu trắng.

Bất kể già trẻ gái trai đều ăn uống rất vui vẻ.

Chỉ có Bbà nội Lâm trong lòng không vui, bao nhiêu rượu ngon thức ăn ngon thuốc lá ngon như vậy phải tốn bao nhiêu tiền, mặc dù là Lâm Hạ Thành bỏ tiền ra nhưng trong mắt bà ta, Lâm Hạ Thành là cháu trai mình, tiền của cháu trai thì chính là tiền của bà!

Tiệc rượu kéo dài đến khoảng năm sáu giờ chiều mới kết thúc.

Tống Miên Tư cũng uống chút rượu, mặt đỏ bừng, nhà Lâm Hạ Thành ở trong nhà đất ở sân sau, vốn là Lâm Hạ Công và Lâm Đường mỗi người một phòng, bây giờ họ kết hôn, liền để Lâm Hạ Công và Lâm Đường ở chung một phòng, dọn dẹp phòng của Lâm Hạ Công làm phòng tân hôn.

Sân sau ánh sáng không tốt, trong phòng mặc dù thắp đèn dầu nhưng vẫn có vẻ hơi tối tăm.

Lâm Hạ Thành dìu Tống Miên Tư vào phòng, mấy tên nghịch ngợm muốn náo động phòng đều bị Lâm Hạ Công ngăn lại.

"Tôi, tôi không say." Tống Miên Tư được dìu ngồi xuống bên giường.

"Được, được, em không say." Lâm Hạ Thành vừa đáp vừa lấy khăn mặt mới thấm nước ấm lau mặt cho cô, lúc này, cái bình giữ nhiệt vừa vặn có thể dùng được.

"Lâm Hạ Thành, anh, anh đừng lừa em." Tống Miên Tư bĩu môi không vui, cô nhìn Lâm Hạ Thành: "Anh đừng lắc, sao lại có ba Lâm Hạ Thành thế."

Con mèo say nhỏ này, Lâm Hạ Thành cười lắc đầu mà lau mặt cho cô, cô gái nhỏ tửu lượng thật kém, uống ba ly rượu đã thành ra thế này, anh quay người, định đi nhúng lại khăn mặt nhưng bị Tống Miên Tư túm lấy cánh tay: "Không được đi."

"Anh không đi." Lâm Hạ Thành lừa cô: "Anh đi lấy khăn mặt cho em."

"Em không cần khăn mặt." Tống Miên Tư cắn môi dưới, ngẩng đầu, mắt lim dim nhìn Lâm Hạ Thành: "Em muốn anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play