Tương Ngữ [ĐM]

Chương 9: Bão số 7 -1


2 tuần

trướctiếp

 
Cứ như vậy... Kết thúc rồi sao?

Sau khi Tống Vũ Tiều rời đi, Kiều Vũ Tụng đã rơi vào trạng thái mê man. Anh nhớ từng chút một về những gì đã xảy ra vào năm anh gặp Tống Vũ Tiều lần đầu tiên. Bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này đã quá xa so với hiện tại, chỉ còn lại vài hình ảnh.

Anh nhớ lúc Tống Vũ Tiều cau mày nhìn đống bài mạt chược, đó là lúc Tống Vũ Tiều rất khổ não;

Anh nhớ rõ Tống Vũ Tiều đã phát hiện ra anh uống nhầm ly nước, nhưng chỉ im lặng nhìn anh uống cạn.

Anh nhớ Tống Vũ Tiều đang cầm một chiếc ô chờ trong mưa, anh vẫn không biết Tống Vũ Tiều đang đợi ai ...

Sau đó, Kiều Vũ Tụng nhớ lại cảm giác của mình khi biết rằng họ sẽ gặp nhau trên chuyến bay này. Tống Vũ Tiều rời đi dường nhưcó chút trào phúng rằng anh đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Mặc dù Kiều Vũ Tụng không biết đây là cơ hội tốt gì.

"Anh Kiều, anh không sao chứ?" Có lẽ là Kiều Vũ Tụng hoảng hốt đến quá lợi hại, Lưu Hân Mai quan tâm nói.

Kiều Vũ Tụng lắc đầu và nói: "Không có chuyện gì."

"Chuyện gì đã xảy ra với hành khách 26C?" Nàng hẳn là nghe từ tiếp viên trưởng nói cái gì.

"Không có." Kiều Vũ Tụng phủ nhận một lần nữa mà không do dự, "Không có gì đâu."

Anh không biết Tống Vũ Tiều có hành lý ký gửi nào khác ngoài vali xách tay không. Khi cả nhóm cùng nhau đi về phía cổng đến, Kiều Vũ Tụng vẫn bị ám ảnh. Anh không khỏi nhìn xung quanh, tìm kiếm trong vô vọng bóng dáng của Tống Vũ Tiều trong đám đông thưa thớt.

Hy vọng Tống Vũ Tiều làm thủ tục gì đó, để anh vẫn có thể gặp cậu ở nơi lấy hành lý.

Nhưng, coi như gặp được rồi, có thể làm gì? Kiều Vũ Tụng phải thừa nhận việc tự mình tìm kiếm cũng vô ích.

Lúc đó anh quyết định không còn nghĩ đến cậu nữa, có lẽ đó là quyết định đúng đắn. Có người số mệnh không thể yêu, dù có nghĩ bao nhiêu cũng vô dụng. Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện? Cậu vừa xuất hiện, Kiều Vũ Tụng liền biết mình hoàn không tìm được phương pháp từ bỏ hy vọng.. Anh phải đối mặt với sự bất lực, dù không bỏ cuộc cũng vô ích thôi.

Kiều Vũ Tụng lơ đãng suốt quãng đường, cho đến khi nghe thấy tiếp viên trưởng gọi điện thoại, mới bừng tỉnh điện thoại di động của mình còn chưa mở lên.

Anh bật nguồn điện thoại lên, trước khi màn hình khởi động kết thúc, anh lại cất điện thoại vào túi.

"Anh Tiểu Kiều, chiều nay anh làm gì?" Lưu Hân Mai hỏi.

Trước khi Kiều Vũ Tụng có thể trả lời, điện thoại đã đổ chuông. Anh lấy điện thoại di động ra và bị sốc khi nhìn thấy một số lạ từ Tích Tân hiển thị trên màn hình.

Điện thoại di động đang rung, Kiều Vũ Tụng cảm thấy bối rối.

Một lúc sau, anh bình tĩnh lại và trả lời điện thoại: "Xin chào?"

"Xin chào? Xin chào." Một giọng nói vô cảm phát ra từ đầu dây bên kia.

Đây là Tống Vũ Tiều. Trên thực tế, Kiều Vũ Tụng chỉ nghe một từ liền biết rằng đó là Tống Vũ Tiều. Tuy nhiên, giọng nói trên điện thoại có chút không chuẩn, khiến anh không chắc được.

"Xin chào." Kiều Vũ Tụng thận trọng trả lời.

Giọng nói đầu dây bên kia vẫn không chút cảm xúc: "Em là Tống Vũ Tiều."

Khi nhận câu trả lời chính xác, tâm trí của Kiều Vũ Tụng trở nên trống rỗng. Anh hít một hơi thật sâu và trả lời: "Ừm"

"Chính Tống Nhạn đã cho em số của anh." Cậu dừng lại, "Anh có nhớ Tống Nhạn không? Ngày mùng 5 cô ấy trở về từ Tân Châu, nói rằng đã nhìn thấy anh trên máy bay."

Nhớ lại khoảnh khắc Tống Nhạn hỏi số điện thoại của anh, Kiều Vũ Tụng chỉ cảm thấy cuộc gọi này giống như một giấc mơ. Tống Nhạn đã cho Tống Vũ Tiều số điện thoại của anh khi nào? Tống Vũ Tiều đã có số điện thoại anh trước khi lên máy bay? Tại sao cậu lại gọi vào lúc này?"

Vô số câu hỏi lấp đầy tâm trí Kiều Vũ Tụng, đầy đến nỗi anh chỉ có thể nén ra vài từ: "À, anh nhớ rồi."

Một hơi thở dài truyền ra từ điện thoại, giống như Tống Vũ Tiều thở ra. Cậu hỏi: "Chiều anh còn bay à?"

"Không. Anh ..." Kiều Vũ Tụng đứng trên thang cuốn, chưa kịp nói xong thì đã thấy Tống Vũ Tiều đang đứng ở lối ra.

Và Tống Vũ Tiều cũng đã nhìn thấy anh.

Tống Vũ Tiều cúp điện thoại, đứng ở nơi đó, từ xa nhìn Kiều Vũ Tụng.

Vì cứ nhìn Tống Vũ Tiều nên Kiều Vũ Tụng không chú ý đến thang cuốn. anh gần như bị ngã.

Sau khi đứng yên lại, Kiều Vũ Tụng lúng túng cười với cậu.

Tống Vũ Tiều môi hơi mím lại, Lông mày không cong, nhưng đôi mắt trở nên mềm mại, long lanh, như có ý cười.

Cậu luôn rất keo kiệt với biểu cảm của mình, vì vậy anh không thể nắm bắt được nụ cười làm thay đổi nét mặt của cậu.

Một nhóm người đi về phía cổng ra, ngay sau đó có người phát hiện ra Kiều Vũ Tụng đã gặp người mà họ quen biết, cũng có người cho rằng 2 người vừa mới gặp nhau trên máy bay.

Cứ như vậy, các đồng nghiệp nhìn Kiều Vũ Tụng đủ loại ánh mắt.

Tống Vũ Tiều quay đầu lại, đợi những người khác rời đi, sau đó lại nhìn Kiều Vũ Tụng.

Nếu như ở trên máy bay cố ý không quen biết nhau là trò đùa dai của Tống Vũ Tiều, thì cậu thực sự là người đùa dai tệ nhất trên thế giới. Sau khi trò đùa kết thúc, không có một tiếng cười nào cả.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp