Tương Ngữ [ĐM]

Chương 8.2: Ở trong mây -8


2 tuần

trướctiếp

Sau một lúc, Kiều Vũ Tụng lại nghe thấy số ghế 26C, và đột nhiên nhận ra rằng Lưu Hân Mai và những người khác đang bàn luận về Tống Vũ Tiều.

"Anh ấy đâu phải rất đẹp trai đâu?" Cô tiếp viên hàng không giao bữa ăn với Lưu Hân Mai bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình.

Lưu Hân Mai bênh vực: "Nhưng anh ấy rất có khí chất! Và anh ấy rất cao. Tôi nghĩ anh ấy là người đẹp trai nhất trong khoang. Điều này không có phản đối đi?"

Người bên kia mím môi cười, nháy mắt với Kiều Vũ Tụng, nói: "Còn có Anh Kiều kìa."

Sau đó, Lưu Hân Mai mới nhận ra rằng Kiều Vũ Tụng đang nghe bọn họ nói, cô cười xấu hổ "Tất nhiên rồi."

Các cô đàm luận đối tượng không có yêu cầu các dịch vụ cabin khác, và dần dần, dời đi chủ đề trên người Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều vẫn luôn ngồi vào chỗ của mình, không có đứng dậy đi lại.

Qua bức màn, Kiều Vũ Tụng nhìn cậu từ một vị trí cố định, hai người luôn cách nhau một khoảng cố định.

Cũng không lâu lắm, máy bay bắt đầu hạ cánh, phục vụ khoang hành khách cũng đình chỉ.

Sau khi hạ cánh, máy bay vẫn đang lăn bánh, đèn trong cabin chưa bật nhưng đã có những hành khách không nghe lời khuyên nên thắt dây an toàn, vội vàng mở kệ hành lý để lấy vali.

Lưu Hân Mai lao ra khỏi rèm để ngăn vị khách đó.

Tiếng phát thanh lần lượt vang lên, tiếp viên trưởng nhắc hành khách về chỗ ngồi và để điện thoại di động ở chế độ máy bay. Mà rất rõ ràng, các hành khách ngoại trừ từ bỏ lấy hành lý ở ngoài, không có ý định nghe lời khuyên bảo.

Kiều Vũ Tụng đã quen với việc nghe thấy giọng nói của một cuộc điện thoại trong cabin. Anh không hiểu hành khách là bận trăm công nghìn việc như thế nào, mười mấy phút ngắn ngủi này, cũng không chờ được.

Cuối cùng, đèn trong cabin cũng bật sáng trở lại, những hành khách bận rộn cuối cùng cũng có thể lấy hành lý của mình.

Kiều Vũ Tụng đứng ở phía sau khoang hành khách và chờ đợi, sẵn sàng giúp đỡ những hành khách có nhu cầu.

Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn Tống Vũ Tiều, người đang ngồi ở vị trí ban đầu, một trong số rất ít người trong cabin vẫn bình tĩnh sau khi cánh cửa được mở ra.

Trước giờ, Tống Vũ Tiều luôn bình tĩnh như vậy, bất kể lúc nào, Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ thấy cậu rối rắm.


Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng thấy mặc dù Tống Vũ Tiều không vội vàng nhưng những hành khách ngồi bên cạnh thường xuyên nhờ cậu giúp đỡ.

Có lẽ, những hành khách ngồi gần Tống Vũ Tiều đều nhận ra rằng người bạn đồng hành này rất nhã nhặn và hiền lành, anh ta lại trẻ và cao, và hoàn toàn có khả năng đỡ một vài chiếc vali.

Tống Vũ Tiều giúp các cô ở 26A và 26B lấy đặc sản, và được cô 27C nhờ thu dọn hành lý.

Sau khi đi tới đi lui, Kiều Vũ Tụng vẫn yêu cầu những hành khách phía trước tạo một khoảng trống và đi về phía trước.

Đáng tiếc, Tống Vũ Tiều động tác gọn gàng, đặt vali của mình xuống đất,không đợi Kiều Vũ Tụng hỗ trợ.

Đối mặt với Tống Vũ Tiều đang đứng thẳng người, Kiều Vũ Tụng sững người một lúc rồi nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Nói xong, cậu lại ngồi xuống.

Kiều Vũ Tụng cúi đầu nhìn cậu, phát hiện cậu đã đặt chiếc vali bên cạnh chân mình.

Để các hành khách rời khỏi khoang một cách trật tự càng sớm càng tốt, Kiều Vũ Tụng đã quay sang giúp những người khác không thể lấy hành lý của họ.

Từ từ, khoang hành khách trở nên trống rỗng.

Kiều Vũ Tụng và các đồng nghiệp của anh bận rộn với nhau một lúc, khi anh hoàn hồn quay lại và thấy rằng chỉ còn lại Tống Vũ Tiều ở hàng ghế sau của cabin.

Anh khẳng định các hành khách đều có thể rời đi, và quay trở lại trong khi những người khác không chú ý.

Tống Vũ Tiều nhanh chóng phát hiện có người đang đi về phía mình, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vũ Tụng.

Đối diện với ánh mắt vô cảm của Tống Vũ Tiều, trái tim anh như đông cứng lại. Anh cười nói: "Ngài còn chưa xuống máy bay?"

Tống Vũ Tiều nghiêng đầu trầm ngâm nhìn anh. Một lúc sau, thở dài, đứng dậy nhấc vali rồi nói: "Tôi chuẩn bị đi đây."

Có vẻ như không có gì trong vali của cậu. Đối mặt với lời từ biệt đột ngột, Kiều Vũ Tụng hoảng hốt vội nói: "Xin hãy chú ý hành lý và vật có giá trị mang theo bên mình. Ngài đi thong thả, tạm biệt."

Vừa dứt lời, Tống Vũ Tiều, người đi ngang qua anh, đột nhiên quay lại.

Tim Kiều Vũ Tụng lệch một nhịp, hơi giật mình lại có chút chua xót.

"Anh có chắc là muốn tiếp tục dùng kính ngữ với em không?" Tống Vũ Tiều hỏi.

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng nín thở. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Vũ Tiều với vẻ không tin, nhưng không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt này. Nhưng mà, anh có thể thấy được, anh cảm thấy được, hi vọng chính mình không sai. Anh thấy ánh mắt Tống Vũ Tiều không phải nhìn một người xa lạ, anh thấy Tống Vũ Tiều nhớ tới anh.

Kết quả là, sự chua xót trong lòng của Kiều Vũ Tụng dần dần lan rộng, đối mặt với Tống Vũ Tiều, sự quẫn bách của anh càng lớn hơn. Anh ngượng ngùng cười nói: "Tưởng em không nhớ ra anh."

Sự ngạc nhiên của Tống Vũ Tiều được giải thích bằng một cái nháy mắt rất nhẹ, nhưng biểu cảm không thay đổi chút nào. Cậu nói, "Vậy thì anh đã thường xuyên cố gắng thu hút sự chú ý của một người lạ trên đường đi?"

Sau khi nghe, Kiều Vũ Tụng nghẹn lời. Anh không khỏi cau mày, trong lòng vừa cảm thấy vừa bực bội vừa ủ rũ. Hóa ra Tống Vũ Tiều đã phát hiện anh nhìn trộm cùng với tâm cơ, nhưng vẫn thích nhìn anh làm những chuyện đáng xấu hổ như hồi còn bé, khiến người ta tức giận.

Hai người đứng đối mặt nhau, nhất thời không ai phát ra tiếng động.

Không bao lâu, Kiều Vũ Tụng phát hiện tiếp viên trưởng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà đi vào trong, sau đó anh mới nhận ra rằng Tống Vũ Tiều là hành khách duy nhất còn lại trong khoang.

Nhìn vẻ mặt cứng đờ của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều quay đầu lại.

"Làm sao vậy?" Tiếp viên trưởng quan tâm cùng cảnh giác.

"Không có chuyện gì." Tống Vũ Tiều nói, nhìn Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái, mang theo vali cũng không quay đầu lại.

"Ngài đi từ từ." Tiếp viên trưởng tạm biệt theo thói quen, và ngay sau đó quay lại vẫn dùng ánh mắt hỏi Kiều Vũ Tụng là chuyện gì xảy ra.

Nhìn bóng lưng Tống Vũ Tiều biến mất ở cuối cabin, Kiều Vũ Tụng buồn nản mà mím môi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp