Trước kỳ thi cuối kỳ, kết quả phán xét của Từ Lượng đã có.
Vì tội mua chất dẫn dụ, gã chỉ bị viết bản kiểm điểm, giam giữ mười lăm ngày. Xét cho cùng, luật pháp hiện hành chưa có quy định rõ ràng về việc chất dẫn dụ dành cho Omega có được coi là ma túy, thuốc mê hay các loại thuốc bất hợp pháp hay không.
Tuy nhiên, việc gã hồi cấp hai lừa gạt một Omega đã bị lật lại. Hơn nữa, Từ Lượng đã đủ mười tám tuổi, đến tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự nên bị kết án 5 năm tù giam.
Chồng của Từ Huệ Phương cũng nhận mức án 5 năm tù, còn bà ta may mắn thoát tội nhưng phải gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ khác.
Chuyện là, con trai bà ta, Từ Tiểu Siêu, đã làm hỏng chiếc đồng hồ đeo tay trị giá hơn ba triệu tệ của Thịnh Vân Trạch.
Ban đầu, Từ Tiểu Siêu chỉ nghịch ngợm món đồ chơi mới, sau đó bị bố mang đến công ty khoe khoang vài ngày. Trong một lần đi chơi gái, gã ta lại lấy nó ra huênh hoang với cô tiếp viên gội đầu. Không rõ trục trặc xảy ra ở đâu, chỉ biết khi quay lại tay Thịnh Vân Trạch, chiếc đồng hồ đã tan tành, không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Khi cảnh sát triệu tập Thịnh Vân Trạch, hai mẹ con Từ Huệ Phương vẫn đang làm ầm ĩ ở đồn. Bà ta gào khóc thảm thiết, ôm chặt lấy Từ Tiểu Siêu, oán trách trời đất, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch bước vào, đôi mắt như muốn bắn ra những mũi tên tẩm độc, hận không thể đâm xuyên qua người hắn.
Từ Huệ Phương không biết giá trị thật sự của chiếc đồng hồ, lúc con trai bà ta giật lấy từ tay Thịnh Vân Trạch, thấy hắn không có phản ứng gì nên cứ tưởng chỉ là món đồ vài trăm tệ.
Chồng bà ta cũng là kẻ khôn lõi đời, thấy vợ không nhận ra, liền giả vờ như không biết, ung dung mang đi chơi bời mấy ngày.
Từ Tiểu Siêu làm hỏng đồng hồ, Từ Huệ Phương cũng không để tâm, vừa thấy Thịnh Vân Trạch bước vào liền chửi rủa thậm tệ, nói hắn sẽ gặp báo ứng, nói hắn hại gia đình bà ta tan cửa nát nhà.
Nói rồi lại bắt đầu kể lể những năm tháng vất vả tha hương cầu thực, một mình nuôi nấng hai đứa con. Giờ chồng bị bắt, bà ta cũng không sống nổi nữa.
Từ Huệ Phương quen thói giở trò, trước đây đã từng định nhảy lầu ở trường cấp hai, may mà bị cảnh sát kịp thời ngăn cản. Giờ lại tiếp tục gây rối ở đồn cảnh sát.
Đối mặt với người phụ nữ vô lý, tất cả mọi người đều rơi vào thế khó xử.
Thịnh Vân Trạch ngồi trước mặt bà ta, chậm rãi lên tiếng: “Chồng và cháu bà ngồi tù là do tự làm tự chịu. Ngay cả mẹ ruột của Từ Lượng còn chưa lên tiếng, bà dựa vào đâu mà khóc lóc om sòm ở đây? Hay bà đang tiếc nuối ba mươi vạn tiền bồi thường đã không cánh mà bay?”
Từ Huệ Phương có phần e sợ Thịnh Vân Trạch, tuy hắn còn trẻ nhưng rõ ràng không phải dạng vừa. Nghĩ đến gia đình tan nát vì hắn, trong lòng bà ta tràn ngập hận thù, át đi nỗi sợ hãi: “Tên tiểu tử thối! Trường học dạy mày như vậy đấy à! Dạy mày ra ngoài hãm hại người khác? Hại tan nát gia đình người khác! Cái đồng hồ rách nát của mày đáng giá mấy đồng, con trai tao làm hỏng thì đã sao! Mày chẳng qua chỉ muốn tao bồi thường thôi đúng không? Ba trăm tệ hay ba nghìn tệ, hả? Lão nương một đồng cũng không đưa! Mày hại nhà tao thê thảm như vậy, mày còn là con người nữa không! Tao là một người phụ nữ, sau này sống sao đây…”
Cảnh sát Lưu phụ trách vụ án do dự một chút rồi nói ra sự thật với Từ Huệ Phương.
Nước mắt bà ta còn chưa kịp lau khô, nghe cảnh sát Lưu nói giá thị trường của chiếc đồng hồ ước tính khoảng bốn triệu tệ, sắc mặt liền trắng bệch như tờ giấy.
Ban đầu, Từ Huệ Phương không tin, cho rằng cảnh sát cấu kết với người giàu có lừa đảo bà ta, liên tục tra hỏi rất nhiều lần. Cuối cùng, cảnh sát phải mời cả chuyên gia thẩm định đến, đưa ra kết quả giám định, bà ta mới như người chết đứng ngồi phịch xuống đất.
Chuyên gia cho biết chiếc đồng hồ có thể sửa chữa, nhưng chi phí sửa chữa cao ngất ngưởng, Từ Huệ Phương hoàn toàn không thể chi trả nổi.
Thịnh Vân Trạch ngồi đó, yên lặng quan sát sắc mặt hoảng hốt của Từ Huệ Phương.
Từ Tiểu Siêu bên cạnh bắt đầu làm loạn: “Mẹ, dù sao cái đồng hồ cũng đã hỏng rồi, mẹ cứ đưa tiền sửa chữa cho bọn họ là được rồi. Con muốn cái này, mẹ phải mua cho con!”
Từ Huệ Phương im lặng, Từ Tiểu Siêu tự mình hỏi chuyên gia: “Sửa đồng hồ hết bao nhiêu tiền?”
“Khoảng ba mươi vạn tệ.”
Lại là con số ba mươi vạn.
Từ Tiểu Siêu đương nhiên sai khiến Từ Huệ Phương: “Mẹ, nhà chúng ta ở quê không phải còn một căn nhà sao? Dù sao chúng ta cũng không ở đó, mẹ bán đi là được rồi. Con muốn cái đồng hồ này, bạn học của con cũng có một cái, con cũng muốn có.”
“Bốp!” Một tiếng tát vang dội vang lên trong đồn cảnh sát, tiếp theo là tiếng la hét đau đớn của Từ Tiểu Siêu.
Từ Huệ Phương ra tay rất mạnh, một cái tát giáng xuống khiến mặt Từ Tiểu Siêu sưng vù.
“Mày còn dám đòi hỏi!” Từ Huệ Phương trừng mắt giận dữ, xấu hổ và phẫn uất khiến bà ta không dám nhìn thẳng vào Thịnh Vân Trạch, chỉ biết quay mặt đi, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng như một bệnh nhân đang hấp hối.
Thịnh Vân Trạch đứng dậy, vị chuyên gia lên tiếng với vẻ thân thiện: “Về thủ tục bồi thường tiếp theo, tôi sẽ liên lạc với bà sau.”
Từ Huệ Phương khô khốc lên tiếng: “Con trai tôi… Con trai tôi còn nhỏ, nó không hiểu chuyện… Cháu xem… Ba mươi vạn này nhà chúng tôi hiện tại không thể nào bồi thường nổi… Tôi cũng đã dạy dỗ Tiểu Siêu rồi… Cháu cũng không thiếu ba mươi vạn này…”
Thịnh Vân Trạch mỉm cười: “Không phải nhà bà ở quê còn một căn nhà sao?”
Môi Từ Huệ Phương tím tái.
“Tôi quả thật không thiếu ba mươi vạn này, nhưng bà nhất định phải bồi thường.” Giọng hắn lạnh lùng: “Bà không dạy dỗ được con cái thì cùng chồng vào tù mà suy nghĩ lại, xem phương pháp giáo dục của hai người rốt cuộc có vấn đề gì.”
Ba ngày sau, Từ Huệ Phương bán nhà, gom góp được ba mươi vạn tệ tiền mặt.
Tuy nhiên, Thịnh Vân Trạch lại có một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn xé to túi đựng ba mươi vạn tiền mặt, giữa trời đông giá rét, trước mặt Từ Huệ Phương, hất tất cả số tiền xuống sông.
“Không!” Từ Huệ Phương kêu lên thảm thiết, lao mình xuống dòng nước lạnh buốt.
Những tờ tiền màu đỏ lềnh đênh trôi nổi trên mặt nước, vài tờ chưa kịp chìm hẳn còn bay lượn trong gió.
Thịnh Vân Trạch đứng trên cầu nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, khẽ nhếch mép: “Bà vớt được bao nhiêu thì là bấy nhiêu, cứ từ từ mà vớt.”
“Thật hay giả vậy?” Đoạn Di vừa viết bài tập vừa run cầm cập vì lạnh, cậu xoa xoa tay, dậm chân hỏi Tưởng Vọng Thư: “Từ Huệ Phương bị điên à? Trời lạnh như vậy mà chơi trò bơi mùa đông, không nhập viện mới lạ!”
Tưởng Vọng Thư cười khẩy, liếc mắt nhìn Thịnh Vân Trạch – người kia vẫn đang tập trung làm bài tập, hoàn toàn không để tâm đến cuộc thảo luận của bọn họ, vẫn đeo tai nghe màu trắng “ngầu lòi” như mọi ngày, kích hoạt chế độ tiết kiệm năng lượng “tôi là soái ca, loài người không xứng”.
Hách San San thở dài: “Đấy gọi là ác giả ác báo. Tớ nghe nói bà ta bị tê cóng khá nghiêm trọng, chắc phải mất nửa năm mới hồi phục được.”
Tưởng Vọng Thư nổi cơn thánh mẫu, tỏ vẻ đồng cảm: “Nghe cũng tội nghiệp thật đấy.”
“Tội nghiệp cái nỗi gì.” Hách San San phản bác: “Lúc vợ chồng bọn họ định bôi nhọ Đoạn Di sao không thấy tội nghiệp cho cậu ấy? Nếu để bọn họ thành công, chẳng phải Đoạn Di sẽ còn thê thảm hơn sao?”
Cơn thánh mẫu của Tưởng Vọng Thư tan biến trong chớp mắt: “Mẹ nó chứ, vậy cũng quá hời cho bà ta rồi!”
Đoạn Di không còn hứng thú với những chuyện tiếp theo của Từ Huệ Phương, cậu gục xuống bàn, nhìn vào bài tập, những chữ cái méo mó như đàn nòng nọc con đang nhảy múa trước mắt: “Tớ không muốn ôn tập…”
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, nhưng Đoạn Di càng ngày càng lười, mỗi ngày có khi ngủ đến mười hai tiếng đồng hồ.
Càng lạnh càng mặc nhiều quần áo, cả người cậu như quả bóng, Tưởng Vọng Thư nhìn cậu xoay người cũng thấy khó khăn.
“Lớp trưởng, ra ngoài có người tìm!” Giọng nói oang oang của lớp phó vang lên.
“Sao cậu lắm người tìm thế?” Tưởng Vọng Thư tò mò.
Đoạn Di đang muốn trốn tránh việc ôn thi, lập tức đứng phắt dậy, chạy ra cửa.
Đến cửa, cậu còn không quên quay đầu hô lớn: “Mở cửa sổ cho thoáng khí với chứ! Cái mùi bánh bao thịt mà sáng nay tên Mập ăn đến giờ vẫn chưa tan hết, lúc nãy ở trong còn đỡ, ra ngoài một cái mới thấy không khí trong lớp đúng là không dành cho người! Làm gì mà như thí nghiệm sinh hóa vậy hả! Mở cửa sổ! Mở cửa sổ!”
Tưởng Vọng Thư chậm rãi ra hiệu cho Hách San San mở hé cửa sổ, chiều theo ý cậu bạn.
Đoạn Di quay người, chạy lên sân thượng, không ngờ người tìm cậu lại là Mạnh Điềm.
Cậu hơi bất ngờ, bước chân chậm lại, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Mạnh Điềm lên tiếng trước: “Đoạn Di, cảm ơn anh.”
“Hả?” Đoạn Di ngơ ngác.
Cậu đưa tay xoa mũi, tìm cách bắt chuyện: “Cậu đến đây chỉ để cảm ơn tôi sao?”
Mạnh Điềm gật đầu.
“Không cần đâu.” Một lúc sau, Đoạn Di mới lên tiếng: “Dù sao… tôi cũng không giúp được gì cho cậu.”
“Thậm chí còn đẩy cậu vào rắc rối.”
Trong lòng Đoạn Di như có mũi gai nhọn, nhìn thấy Mạnh Điềm, mũi gai lại rung lên, nhắc nhở cậu về sai lầm mình đã gây ra.
Nào ngờ Mạnh Điềm lại lắc đầu: “Không phải đâu. Là do em… do bản thân em muốn nói ra.”
Đoạn Di kiên nhẫn lắng nghe: “Anh là… là người đầu tiên… đưa tay ra giúp đỡ em.”
Cô nàng nói lắp bắp: “Lúc học cấp hai em đã từng nghĩ… tại sao không ai giúp em chứ… em cũng… cũng không phải là người đáng ghét như vậy… nhưng mà mọi người… mọi người đều không muốn giúp em… ngay cả việc… kéo em một cái… như vậy…”
“Chỉ cần có người chịu kéo em một cái… em liền cảm thấy mình có thể… có thể tiếp tục sống tiếp.”
Mạnh Điềm ngẩng đầu nhìn cậu: “Em biết, có thể anh giúp em… chỉ là hành động vô tình, nhưng đối với em mà nói… lại hoàn toàn khác.”
Điều bạn cho là chuyện nhỏ, đối với người khác, có thể là bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời.
Đoạn Di không cách nào hiểu được hết tâm tư của Mạnh Điềm, chỉ có thể gật đầu theo ý cô.
Sau đó hỏi: “Bây giờ bọn họ còn bắt nạt cậu nữa không?”
Mạnh Điềm: “Vẫn còn.”
Đoạn Di siết chặt nắm tay.
Mạnh Điềm: “Nhưng em… em sẽ không để bọn họ bắt nạt một cách dễ dàng nữa.” Lúc nói câu này, cô nàng vô cùng kiên định: “Trước đây em… luôn hy vọng có người giúp mình, nhưng mà em phát hiện… người có thể giúp em chỉ có bản thân mình.”
“Những chuyện mà em cho rằng bản thân vĩnh viễn không thể làm được… sau khi làm rồi, lại phát hiện nó không hề khó như trong tưởng tượng.”
Mạnh Điềm như nhớ lại cảnh tượng mình đứng phát biểu trước lá cờ hôm ấy. Khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm nhận được một sức mạnh chưa từng có, một dũng khí muốn đối đầu với cả thế giới.
Không hề khó khăn, Mạnh Điềm thầm nghĩ, dõng dạc nói lên suy nghĩ của mình, kiên quyết nói “Không”.
Không hề khó khăn, thật sự không hề khó khăn.
Hãy ngẩng cao đầu, để những cánh hoa của chính mình được khoe sắc.
Khi bạn ngẩng mặt đối diện với giông tố, sẽ phát hiện ra có lẽ nó cũng chẳng đáng sợ như tưởng tượng. Hãy cắn răng chịu đựng, ngoái đầu nhìn lại, mọi chuyện cũng đã qua.
Mạnh Điềm nói với cậu: “Cảm ơn anh.”
Không phải cảm ơn anh đã bảo vệ em.
Mà là cảm ơn anh, đã khiến em nhận ra bản thân cũng có thể tự bảo vệ chính mình.
Mạnh Điềm lại nói: “Xin lỗi anh.”
Vì nhút nhát, vì yếu đuối, nên đã lựa chọn cách xử lý không đúng đắn.
Đoạn Di ngượng ngùng, xua tay: “Không đáng đâu… thật ra tôi…”
Tôi đã phá hỏng mọi thứ, cái gì cũng không làm tốt.
Trong lòng cậu dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
“Xứng đáng.” Mạnh Điềm ngẩng đầu lên, rốt cuộc Đoạn Di cũng có thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Tóc mái của cô thiếu nữ đã được cắt ngắn, để lộ đôi mắt trong veo, sáng ngời luôn bị che khuất phía sau.
Một tia sáng le lói, một sức sống mãnh liệt như lan tỏa từ đôi mắt ấy, nở rộ trên người cô.
“Tâm trạng tốt vậy? Cậu cảm thấy mình có thể đạt 600 điểm trong kỳ thi này à?” Tưởng Vọng Thư huýt sáo, nhìn Đoạn Di bước vào lớp, tò mò hỏi: “Mạnh Điềm tìm cậu làm gì vậy? Sao trở về lại mang vẻ mặt vui vẻ như vừa trúng số thế kia? Bảo sao lúc nãy tớ uống nước lại thấy xanh lè, thì ra là bí thư Thịnh đang gội đầu ngay tại chỗ đấy à!”
“Cậu uống nước gội đầu của người ta á?” Đoạn Di ghê tởm.
Tưởng Vọng Thư chuyển chủ đề: “Nói ví von thôi mà! Cậu mau làm thêm vài bài tập đi, bây giờ cậu là niềm hy vọng của cả lớp đấy, biết không hả? Có được đi chơi trượt băng miễn phí ở trung tâm thương mại hay không, tất cả đều trông cậy vào cậu đấy!”
Chuyến đi chơi trượt băng miễn phí – khu trượt băng ở tầng 3 trung tâm thương mại Ngân Thái ngay cạnh trường.
Nghe nói ông chủ khu trượt băng mới khai trương này là bạn học đại học của em gái chồng cô giáo chủ nhiệm.
Thế là bằng cách nào đó, tin tức đã đến tai học sinh toàn trường, bao gồm cả đám nhóc lớp 12 trường bên cạnh – khiến cho cả lũ náo nức, sôi sục cả lên.
Sân trượt băng mà, luôn gợi lên liên tưởng về những mối tình học trò thơ mộng.
Nhất là năm nay mấy bộ phim thanh xuân vườn trường đều có cảnh quay ở sân trượt băng, khiến đám con trai mới lớn tràn đầy mộng tưởng.
Ai mà chẳng muốn được cùng bạn gái dạo chơi ở sân trượt băng chứ?
Phát minh vĩ đại mang tên “trượt băng đôi” này rõ ràng sinh ra là để dành cho việc hẹn hò!
Cứ tưởng tượng đến cảnh Omega xinh đẹp, yếu đuối vì khả năng giữ thăng bằng kém mà ngã nhào vào lòng mình với vẻ mặt e thẹn ngại ngùng…
“Bọn ngu ngốc lớp 2 còn muốn tranh với chúng ta? Cũng không tự soi gương xem lớp mình có ai?” Tưởng Vọng Thư hất mặt về phía Thịnh Vân Trạch.
Chuyện là thế này.
Lớp 12/1 và lớp 12/2 học chung một dãy hành lang. Nếu coi lớp 1 là lớp chọn thì lớp 2 chính là “lớp dự bị đội tuyển”.
Hai lớp âm thầm cạnh tranh với nhau suốt một học kỳ, cuối cùng mâu thuẫn cũng bùng nổ. Lý do là lũ nhóc lớp 2 cho rằng, với một tên học dốt kéo điểm trung bình như Đoạn Di thì lớp 1 nhất định không thể nào thi tốt hơn bọn họ.
Học sinh lớp 1 bị chọc vào tận cửa, còn bị lôi cả lớp trưởng ra chửi, làm sao mà nhịn được!
Chiều hôm đó, hai lớp đã có màn “khẩu chiến” long trời lở đất.
Chửi nhau đã đời rồi còn buông lời thách thức, quyết định dùng điểm thi cuối kỳ để phân thắng bại.
Chẳng biết bằng cách nào chuyện đến tai cô giáo chủ nhiệm lớp 1 và lớp 2. Hai cô này vốn là bạn bài, hóng drama là nghề của họ, liền đưa ra lời cá cược:
Lớp nào có điểm trung bình cao hơn sẽ được chiêu đãi miễn phí một ngày chơi ở khu trượt băng trung tâm thương mại.
Hách San San ôm ngực: “Lớp chúng ta tuy có bí thư Thịnh, nhưng mà ba tớ cũng học lớp này nhé! Ông ấy là huyền thoại có thể một mình kéo thấp điểm trung bình của cả lớp xuống hai điểm đấy!”
Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Đoạn Di.
Bị nhìn chằm chằm, Đoạn Di bỗng cảm thấy áy náy.
“A a a! Tớ học! Tớ học ngay đây!” Đoạn Di vội vàng cầm bút lên.
Viết được một lúc, gặp phải bài khó, cậu liền kéo kéo tay áo Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch đã kiêu ngạo lạnh lùng cả buổi sáng, chỉ vì chờ đợi khoảnh khắc này.
Hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di chắp tay, hai mắt long lanh: “Anh ơi, chỉ cho em bài này đi mà! Đại ân đại đức, kiếp này nguyện lấy thân báo đáp…”
Thịnh Vân Trạch tháo tai nghe xuống, thản nhiên lên tiếng: “Chỉ lấy thân báo đáp thôi sao? Báo đáp như thế nào? Nói chi tiết chút xem nào.”
Đoạn Di: “…”
… Tên chết tiệt! Tay không bắt “truyện ếch”*!
Giải thích tên chương:*空手套簧文 được ghép từ hai yếu tố là “空手套白狼” (kōngshǒu tào báiláng) và “簧文” (huángwén). Trong đó:- 空手套白狼 (kōngshǒu tào báiláng): Nghĩa đen là “tay không bắt sói trắng”, ý chỉ việc muốn đạt được thứ gì đó một cách dễ dàng mà không tốn công sức hay tiền bạc.
- 簧文 (huángwén): truyện/phim/ảnh khiêu dâm.
Nếu xét theo nghĩa bóng của “簧文”, thì “空手套簧文” mang hàm ý muốn có được nội dung khiêu dâm một cách dễ dàng, không muốn bỏ công sức tìm kiếm hay trả phí.