Đoạn Di vạn vạn không ngờ tới Mạnh Điềm vào lúc này lại đứng ra nói chuyện.

Cùng cứng đờ người ra như cậu còn có Từ Lượng đứng bên phải Mạnh Điềm, sắc mặt hắn ta biến hóa khôn lường, gần như vặn vẹo lại.

Mạnh Điềm nói xong hai câu đó, dường như đã dùng hết toàn bộ dũng khí tích góp nửa đời người, cả người xụi lơ.

Đoạn Di vội vàng đỡ lấy cô bạn, thầy Hà lúc này mới phát hiện tình trạng của Mạnh Điềm không ổn, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, vội vàng gọi giáo viên đưa cô đến phòng y tế.

Bài phát biểu dưới cờ biến thành ra thế này, thầy Hà chỉ đành để giáo viên chủ nhiệm các lớp đi trấn an học sinh.

Thông báo qua loa phát thanh còn chưa vang lên, đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở cổng trường.

Học sinh nhốn nháo nghiêng người, vươn cổ nhìn ra phía cổng.

Thầy Hà giật thót mình, liền lược bỏ bước trấn an học sinh, trực tiếp yêu cầu giáo viên chủ nhiệm các lớp nhanh chóng sắp xếp học sinh về lớp.

Lúc cảnh sát đến, sân trường chỉ còn lại một số giáo viên phụ trách và Đoạn Di.

Những học sinh chưa kịp về lớp liên tục ngoái đầu nhìn ra sân trường, chỉ nhìn thấy tên Sẹo bị hai cảnh sát trẻ tuổi dẫn xuống khỏi bục giảng.

Sau đó, Đoạn Di bị thầy Hà gọi tới, rồi… Thịnh Vân Trạch?

Ể ể ể ể ể ể?????

Thịnh Vân Trạch từ đâu chui ra vậy???

Một số ít học sinh đầu óc đầy dấu chấm hỏi.

Đoạn Di ngây ngốc nắm tờ bản kiểm điểm, đứng dưới cột cờ còn chưa kịp phản ứng, chiếc áo khoác đã được khoác lên người.

Chiếc áo khoác ấm áp mang theo chút tin tức tố Alpha nhàn nhạt, còn có hương hoa oải hương quen thuộc của loại nước giặt Thịnh Vân Trạch thường dùng.

Bất ngờ bị ôm, Đoạn Di ngã vào một cái ôm ấm áp. Thịnh Vân Trạch siết chặt cậu một cái, tim Đoạn Di đập thình thịch, cảm thấy muốn khóc.

Kết quả cậu còn chưa kịp cảm động, khoảnh khắc dịu dàng của Thịnh Vân Trạch đã sử dụng hết hạn, hơn nữa không có gia hạn.

Giây tiếp theo, mặt cậu bị Thịnh Vân Trạch bóp lấy, như cái bánh bao bị nhào nặn.

Đoạn Di: “Á!”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Cậu còn dám á? Ra oai đủ chưa? Sướng phải biết? Ngầu chết cậu rồi? Làm anh hùng vui lắm à?”

Đoạn Di mắt rưng rưng: “Đau đau đau đau chết tớ rồi…”

Thịnh Vân Trạch mặt mày u ám: “Bây giờ mới biết đau, lúc nãy sao không biết đau? ”

Đoạn Di thầm nghĩ, câu này của cậu có chút bug rồi đấy, lúc nãy cậu đứng dưới cột cờ chẳng đau tí nào.

Nhưng hiện tại Thịnh Vân Trạch trông có vẻ rất tức giận, cậu không dám chọc vào, liền nhũn ra.

Cãi lại cũng không dám.

“Tớ lúc nãy cũng đau.” Đoạn Di thành khẩn nói: “Đau lòng!”

“Đáng đời. ” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Cậu có biết có bao nhiêu người vì cậu mà đau lòng hay không?”

Đoạn Di hơi hoang mang nhìn hắn.

Những lời cay nghiệt định nói của Thịnh Vân Trạch đều mắc kẹt trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.

“Thôi bỏ đi, Đoạn Di. ” Thịnh Vân Trạch hít một hơi thật sâu, tay đặt trên vai cậu, càng lúc càng siết chặt, “Cậu vĩnh viễn không được rời xa tớ.”

Đoạn Di: “… Hả? ”

Thịnh Vân Trạch: “Bây giờ cậu lập tức thề, cậu vĩnh viễn không rời xa tớ.”

Đoạn Di bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn lây nhiễm, theo bản năng nói theo: “Tớ thề tớ vĩnh viễn không rời xa cậu.”

Nghĩ một chút, thực ra rất muốn dùng ngữ khí tò mò hỏi một câu: Tại sao lại phải thề lời thề này?

Thịnh Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không tin tưởng Đoạn Di cho lắm.

Đoạn Di ngẩng đầu nhìn lá cờ đỏ năm sao tung bay, nghiêm túc nói: “Cậu có phải cảm thấy dưới cờ lập lời thề thì trang nghiêm hơn không? ”

Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu: …

Lúc này mới phát hiện hai người đang đứng dưới cột cờ.

Đoạn Di ngượng ngùng mở miệng: “Tớ nói cậu một chuyện. ”

Thịnh Vân Trạch: “Chuyện gì thì về lớp rồi nói.”

Đoạn Di kéo tay hắn: “Không được, tớ phải nói ngay bây giờ.”

Thịnh Vân Trạch: “Mấy chữ? ”

Đoạn Di: “Rất nhanh.” Cậu nói: “Mạnh Điềm đứng trước mặt mọi người thừa nhận là cô ấy và Từ Lượng làm. ”

Qua rất lâu, giọng Đoạn Di mới vang lên: “Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện này. ”

Đoạn Di cúi đầu nhìn sân trường, lại nhìn Thịnh Vân Trạch, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình không nhúc nhích, hồi lâu mới ngẩng đầu, hỏi Thịnh Vân Trạch một câu: “Cậu cảm thấy tớ…”

“Là lỗi của tớ.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên lên tiếng.

Đoạn Di cảm thấy trí thông minh của mình không theo kịp tốc độ nhảy vọt trong trí thông minh của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch cho rằng lỗi của mình chính là quá cao ước lượng bản thân, cho rằng Đoạn Di dù gây ra chuyện lớn gì hắn cũng có thể dàn xếp, giải quyết.

“Hả? ” Đoạn Di lại hơi không hiểu, hơi gượng gạo mở miệng: “Ý tớ là tớ cảm thấy tớ có phải…”

“Cậu không cần phải hỏi tớ.” Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Nếu như cậu hỏi tớ, cậu chỉ nhận được một đáp án duy nhất là cậu không sai.”

Đoạn Di: = O =!

Thịnh Vân Trạch: “Tớ vĩnh viễn không cho rằng cậu sai.”

Nói xong, Thịnh Vân Trạch không nghe thấy câu trả lời của Đoạn Di, rất khó chịu: “Sao cậu không phản ứng gì? ”

Đoạn Di ngẩn ngơ: “Phản ứng gì? ”

Mức độ khó chịu của nam thần lớp bên nâng cấp: “Cậu phải cảm động rơi nước mắt, sau đó ôm đùi tớ nói ông xã anh thật tốt.”

Đoạn Di: … Tưởng tượng nhiều quá rồi đấy! Sớm biết không nên cho cậu xem Cô dâu triệu đô với mấy đứa Tưởng Vọng Thư rồi!

Sau đó cố gắng rưng rưng nước mắt nhìn Thịnh Vân Trạch: “Thực sự rất cảm động, rớt nước mắt đầy màn hình luôn. ”

Cậu gãi gãi má, hỏi Thịnh Vân Trạch: “Cảnh sát đến đưa tên Sẹo đi? ”

Thịnh Vân Trạch: “Bọn họ từ chỗ Tên Hổ tìm được ghi chép giao dịch chất dẫn dụ của Từ Lượng, điều tra được trước đây Từ Lượng cũng từng sử dụng chất dẫn dụ nên lần này phải đưa Từ Lượng đến đồn cảnh sát thẩm vấn.”

Đoạn Di: “Sẽ bị đi tù sao? ”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu nghĩ thế nào? ”

Đoạn Di: “Tên Sẹo đủ tuổi chưa, tớ nhớ nó học lại một năm. ”

Thịnh Vân Trạch nhàn nhạt lên tiếng: “Không chỉ nó phải ngồi tù, chồng của Từ Huệ Phương cũng sẽ bị ngồi tù.”

Đoạn Di trợn to mắt: “Tại sao? ”

Thịnh Vân Trạch: “Chồng của Từ Huệ Phương tham ô tài sản công ty lên đến bốn mươi vạn, ít nhất cũng phải bốn năm tù. ”

Đoạn Di sững sờ: “Làm sao cậu biết? ”

Thịnh Vân Trạch: “Tất nhiên là dùng phương pháp mà cậu không biết, nếu không hai ngày nay tớ đang làm gì? Ra ngoại ô du lịch sao? ”

Đoạn Di trong nháy mắt dâng lên cảm giác tự trách: “Tớ cứ tưởng cậu đang giận tớ. ”

Thịnh Vân Trạch: “Ừ, tớ vẫn còn đang giận đấy, cậu tốt nhất là nghĩ cách dỗ tớ đi. ”

Đoạn Di muốn theo đến đồn cảnh sát, bị thầy Hà ngăn lại: “Đoạn Di, những chuyện sau này không liên quan đến em, em về lớp trước đi. ”

Thầy dừng một chút, lại nói: “Chuyện xử lý kỷ luật nhà trường sẽ cân nhắc lại, đừng lo lắng. ”

Đoạn Di: “À…”

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng không nói.

Trở lại lớp học, cả lớp như muốn nổ tung.

Ồn ào náo nhiệt.

“Mẹ kiếp, thằng Sẹo bị bắt đi thật? ”

“Trên diễn đàn đều đang bàn tán chuyện này, tớ biết ngay là lớp trưởng vô tội! ”

“Rất nhiều người nhìn thấy, còn chụp ảnh lại. ”

“Nói nhảm, tiếng còi in ỏi như thế…”

“Mẹ nó, con điếm này gieo gió gặt bão…”

“Tớ xém chút nữa thì đứng không vững, các cậu nhìn thấy không, bề ngoài chị đây có vẻ oai phong lẫm liệt nhưng thực chất trong lòng sợ muốn chết! Cứ nghĩ đến nếu thầy Hà thật sự không nhịn được mà đuổi học tớ thì phải làm sao, bây giờ tớ vẫn còn thấy sợ, xin lỗi tổ tiên 18 đời nhà tớ! ”

Tưởng Vọng Thư là người đầu tiên nhìn thấy Đoạn Di, vội vàng chào hỏi: “Trở về rồi à.”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Đoạn Di đứng ở cửa lớp, im lặng rất lâu, sau đó lên tiếng: “Cảm ơn.”

Tưởng Vọng Thư lên tiếng: “Này, Đoạn bảo bối, cậu đừng có làm không khí lúc này trở nên ngại ngùng chứ…”

“Cũng đâu có ngại ngùng lắm đâu, lời cảm ơn vừa rồi của tớ chân thành biết bao, thật tâm thật lòng đấy.” Đoạn Di trở về chỗ của mình, thật sự cảm thấy có chút ngại ngùng, đặc biệt là khi mọi người đều vây quanh cậu, cậu vẫn là nhân vật chính trong câu chuyện, Đoạn Di lên tiếng: “Mấy cậu nghĩ sao vậy? Nếu như không có ai cùng mấy cậu ồn ào, thật sự bị đuổi học thì làm sao? Đặc biệt là cậu đấy Phương Vân, cậu gan lớn quá đấy. ”

Phương Vân: “Vì tình yêu mà bước trên dây thôi! ” Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, bổ sung: “Vì tình yêu của người khác mà bước trên dây.”

Hách San San: “Cậu cũng quá xem thường chính mình rồi, baba à, con thấy người sẵn lòng đứng ra nói giúp ba khá nhiều đấy.” Cô nàng tay ôm tim: “Điều kiện tiên quyết là ba thật sự không làm chuyện vi phạm pháp luật, kỷ luật.”

Đầu đinh: “Dù sao thì lớp trưởng à, lời tớ vừa nói không tính nha, sau này tớ vẫn phải tìm bạn gái…”

Thịnh Vân Trạch nghe thấy đến đây, nhíu mày: “Mấy cậu đang nói cái gì? ”

Tưởng Vọng Thư bỗng hiểu ra: “A, bí thư, cậu về trễ không biết, vừa rồi chúng ta đã gả tập thể cho đồng chí tiểu Đoạn rồi!”

Cậu ta kể lại từng li từng tí diễn biến lúc đó, Thịnh Vân Trạch càng nghe mặt càng đen.

Cuối cùng, Tưởng Vọng Thư tóm tắt: “Vẫn là phương pháp của Phương Vân hay, tuy rằng cậu đã nhắn gửi chúng tớ câu thời gian, nhưng mà dưới cờ mà câu giờ, là cả một kỹ thuật cao siêu đấy!”

Phương Vân khiêm tốn nói: “Đâu có, đâu có, chỉ là linh quang lóe lên thôi! Ủy viên khen ngợi rồi, chủ yếu là do ủy viên lãnh đạo tốt…”

Thịnh Vân Trạch: …

Cây bên ngoài cửa sổ xanh um thế kia là sao nhỉ?

Đoạn Di ngây người: “Câu thời gian gì cơ? ”

Tưởng Vọng Thư: “Bí thư giao cho đấy, lúc cậu lên phát biểu, cậu ấy đến đồn cảnh sát tìm người, phải trước mặt toàn thể giáo viên học sinh đập chết thằng Sẹo. Loại người như nó không phải thích nhất là dùng bạo lực mạng để trừng phạt người khác sao, không bằng cho nó nếm thử cảm giác này xem sao, bây giờ cậu vào diễn đàn xem đi, tớ nói cho cậu biết, đúng là náo nhiệt, đều toàn là chuyện thằng Sẹo bị cảnh sát bắt đi. Đây gọi là gì, đây gọi là lấy độc trị độc.”

Hách San San: “Chủ yếu là không thể trước mặt toàn thể học sinh mà đánh nó, nhỡ đâu nó cắn ngược lại cậu thì sao, hơn nữa tuy rằng chiêu này mạo hiểm, nhưng nhất lao vĩnh nghĩa, nhà trường không thể nào trước mặt cảnh sát mà làm ngơ được, chắc chắn là phải đuổi học thằng Sẹo rồi. ”

Tưởng Vọng Thư: “Lúc trước, thầy Tiêu cân nhắc nửa ngày không muốn kinh động đến cảnh sát không phải là sợ ảnh hưởng đến tỷ lệ tuyển sinh năm sau còn có danh tiếng của Trường Trung học số Hai, muốn học sinh chịu thiệt thòi một chút, cũng phải xem học sinh có chịu hay không đã. ”

Đoạn Di: “… Hả? ”

Câu nói nhiều nhất của cậu hôm nay chính là “Hả? ”

Tưởng Vọng Thư âu yếm vuốt ve đầu chó của Đoạn Di, nói một cách ghê tởm: “Ôi, bảo bối heo con của mama, mama hy vọng con mãi mãi là một chú heo con vui vẻ.”

Trên trán Đoạn Di hiện lên ba dấu chấm đen: “Tớ đập cậu thành đầu heo thì có, có tin không hả?!”

Tưởng Vọng Thư vỗ vỗ vai cậu: “Vì diễn xuất của cậu quá tệ nên mới không thông báo cho cậu.”

Đoạn Di cạn lời: “Cái gì vậy…”

Cậu vừa càu nhàu, vừa cười.

Các bạn trong lớp vây quanh cậu, tạo thành một khung cảnh thanh xuân tươi đẹp.

Phương Vân cảm khái: “Thực ra bây giờ nghĩ lại lúc đó tớ khá là ngu ngốc, nhưng mà thú vị, tớ lớn đến bây giờ chưa từng làm chuyện gì ngang tàng như vậy! ”

Cô nàng vừa mở miệng thì thao thao bất tuyệt.

Những người còn lại lần lượt bày tỏ cảm nghĩ.

“Tiếng tớ run rẩy luôn ấy chứ! Bí thư mà trễ nửa phút nữa là tớ xỉu luôn rồi!”

“Ôi, sao tớ lại thấy lúc đó mình ngầu thế nhỉ, sao không ai ghi lại hình ảnh tớ anh dũng hiên ngang đứng ra ấy…”

“Truyền thuyết về việc này có thể để con cháu đời sau nhà tớ kể lại, năm đó ông nội mày học cấp Ba…”

“Mười bảy năm cuộc đời tớ cuối cùng cũng làm được một chuyện đáng để ghi vào lịch sử, dù ngu ngốc nhưng đúng là chuyện chỉ có tớ mới làm ra! ”

“Cậu dã man vậy hả hahahaha!”

“……”

Buổi chiều, Trường Trung học số Hai lấy lại sự yên tĩnh, chỉ có trên diễn đàn vẫn náo nhiệt bàn tán về chuyện của Gã Sẹo.

Bởi vì Sẹo bị cảnh sát trực tiếp dẫn đi, ở trường Trung học số Hai thật sự là chuyện chưa từng có, một thời gian “nổi tiếng” thậm chí còn lấn át cả Đoạn Di và Mạnh Điềm.

Tổ tông mười tám đời nhà hắn ta đều bị đào lên cho dân tình xem một lượt.

Mười giờ tối.

Thịnh Vân Trạch mang theo cơm và sữa, từ ký túc xá bắt Đoạn Di ra ngoài.

Buổi chiều cậu không đi ăn với Tưởng Vọng Thư, tan học liền chuồn rất nhanh, Thịnh Vân Trạch không bắt được đuôi thỏ của cậu.

Lúc tìm được Đoạn Di, cậu đang trốn ở ban công lén ăn khoai tây chiên, chưa ăn được mấy miếng đã bị Thịnh Vân Trạch bắt quả tang, bị hắn kéo lên sân thượng ký túc xá trong tiếng “á á” của cậu.

Ban đêm gió lớn, lạnh cắt da cắt thịt, như dao cạo quẹt lên mặt.

Thịnh Vân Trạch ném áo khoác dày lên người cậu, Đoạn Di còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Vân Trạch đã ôm cả người lẫn áo vào trong lòng, như đang ôm một con búp bê lớn.

Đoạn Di cũng không nhỏ con, thế nên bị nhét vào trong lòng Thịnh Vân Trạch, hai chân chống ra ngoài.

Thịnh Vân Trạch ngồi trên chiếc ghế sofa duy nhất trên sân thượng —— năm ngoái Tưởng Vọng Thư vất vả lắm mới vác lên đây, chính là để ban đêm cùng bọn Đoạn Di chạy lên nướng khoai lang, bị giáo vụ bắt mấy lần, khoai lang bị tịch thu, ghế sofa thì vẫn còn.

Việc này khiến Tưởng Vọng Thư nghi ngờ giáo viên giáo vụ là nhằm vào khoai lang do cậu ta nướng.

“Tối nay sao không đi ăn cơm?” Thịnh Vân Trạch hỏi cậu.

“Cậu như vầy tớ nói chuyện không tiện, quay đầu cũng không xong.” Đoạn Di càu nhàu một câu, nhân tiện chuyển chủ đề: “Tớ mặc nhiều quá.”

Cậu sợ lạnh, mùa đông cuộn tròn lại càng giống một chú heo con, đầu mũi bị đóng băng đỏ bừng, “xì xì” hít vào mấy hơi.

Thịnh Vân Trạch nới lỏng tay một chút, Đoạn Di do dự một lúc, hỏi: “Gã Sẹo thế nào rồi? Cảnh sát bên kia nói sao?”

“Chưa rõ, phải một thời gian nữa mới biết được, dù sao cũng không cho bọn họ dễ chịu đâu.”

Đoạn Di lo lắng nói: “Bọn họ sẽ tìm tớ với Mạnh Điềm qua đó sao? Nhỡ đâu lại bắt tớ đi khám sức khỏe thì sao? Tớ… dù sao tớ cũng không đi. ”

Đi rồi sẽ bị phát hiện ra dấu hiệu vĩnh viễn, Đoạn Di không quan tâm đến những thứ khác, chỉ quan tâm đến Thịnh Vân Trạch.

Trong mắt cậu, con người Thịnh Vân Trạch này, cũng như tiền đồ và tương lai của hắn là quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Sẽ không đâu, không giống lúc trước.” Thịnh Vân Trạch nói.

Nếu ngay từ đầu đã để cảnh sát can thiệp vào chuyện này, rất có thể sẽ đưa Đoạn Di và Mạnh Điềm đến đồn cảnh sát hỏi cung một lượt, thủ tục kiểm tra cần thiết cũng không thể thiếu.

Nhưng bây giờ lý do bắt Từ Lượng là do từ chỗ Tên Hổ tìm thấy ghi chép mua chất dẫn dụ của Từ Lượng, hoàn toàn không liên quan đến Đoạn Di, cũng không liên quan đến Trường Trung học số Hai.

Tối đa là gọi Mạnh Điềm đến đồn cảnh sát một chuyến.

Thịnh Vân Trạch không tiếp tục hỏi lý do Đoạn Di không chịu đi kiểm tra, nắm tay cậu, đặt trong tay mình xoay tròn.

“Người đánh Từ Lượng là Lê Nguyên. ”

“Ồ.”

Thịnh Vân Trạch ngạc nhiên: “Sao cậu không ngạc nhiên vậy? ”

Đoạn Di: “Đoán được rồi. ” Cậu do dự một chút: “Lần trước cậu không cùng tớ đến phòng giáo dục, lần thứ hai Mạnh Điềm đến vết thương đều được xử lý rồi, có tin tức tố của Lê Nguyên, tớ ngửi thấy.”

Thịnh Vân Trạch ghen tuông vô cớ: “Sao cậu toàn ngửi tin tức tố của Alpha khác vậy? ”

Đoạn Di nhẹ nhàng nói: “Sao lại là lỗi của tớ được, đó không phải là tớ vô tình ngửi thấy sao?”

Rồi lại im lặng một lúc.

Thịnh Vân Trạch hỏi cậu: “Sao không nói chuyện, suy nghĩ về cuộc đời lợn hả?”

“Haha.” Đoạn Di cười gượng một tiếng, giả vờ thoải mái nói: “Tớ nhớ lúc trước còn nói khoác với Mạnh Điềm là bảo vệ cô ấy, nhưng hình như bảo vệ không rõ ràng lắm…”

Càng nói giọng càng nhỏ dần, ngữ khí càng lúc càng cứng nhắc: “Chính là, cảm thấy rất phiền mấy cậu, làm mấy cậu lo lắng, xin lỗi. ”

Đoạn Di do dự rất lâu, mới mở miệng: “Tớ hối hận rồi. ”

Nói xong lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Buồn ngủ, muốn ngủ.”

Thịnh Vân Trạch thấy cách cậu chuyển chủ đề vụng về, bèn chỉ vào hộp cơm Đoạn Di đang ôm trong lòng chết cũng không muốn buông tay: “Vậy còn ăn không? ”

Đoạn Di trần trừ một chút, cái bụng đói đã chiến thắng thể diện: “Ăn. ”

Cách Đoạn Di ăn thực sự rất dễ thương.

Thích ăn một miếng to, sau đó nhét vào miệng nhai.

Khuôn mặt gần như vùi vào bát, không nhìn rõ biểu cảm, bị sặc hai lần, dừng lại một chút.

Sau đó, ăn một lúc thì ngủ thiếp đi.

Cơm còn dư một nửa, trên mặt Đoạn Di dính vài hạt cơm, giây trước còn đang nói chuyện phiếm với Thịnh Vân Trạch, giây tiếp theo mí mắt càng lúc càng trĩu xuống, nhắm mắt lại rồi không chịu mở ra nữa.

Thịnh Vân Trạch lấy hộp cơm ra khỏi tay Đoạn Di, phải tốn rất nhiều sức lực mới lấy ra được—— bái phục tinh thần ngủ rồi mà vẫn giữ cơm ăn của Đoạn Di. Ánh mắt hắn mang theo chút ôn nhu không dễ phát hiện: “Nói cậu là lợn quả nhiên không sai.”

Tóc Đoạn Di rất mềm, Thịnh Vân Trạch chăm chú nhìn cậu một lúc, vén tóc mai hơi dài của cậu ra sau tai. Trên tai trái của Đoạn Di có một lỗ tai nhỏ, Thịnh Vân Trạch không nhịn được mà sờ vào, chạm phải vết thương vẫn chưa kịp khô.

Hắn sững sờ.

Trong nháy mắt, trái tim Thịnh Vân Trạch bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vừa đau vừa ngột ngạt, thiếu oxi gần như khiến hắn không thở nổi.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất lực to lớn, dường như đã đi đến tận cùng của tuổi học trò, đứng trước bờ vực của sự trưởng thành, nếm trải hương vị của trách nhiệm. Nặng trĩu, cứ thế đè lên vai chàng thiếu niên.

Mình muốn mãi mãi bảo vệ cậu ấy, giống như bảo vệ một đóa hoa.

Để cậu ấy mãi vui vẻ, mãi mãi không rơi lệ.

Nước mắt của cậu ấy chỉ nên thuộc về riêng mình mình mà thôi.

Trái tim nồng nhiệt của Thịnh Vân Trạch đã gửi gắm lời thề nặng nề.

Hắn vẫn chưa biết, hắn sẽ phải dùng cả cuộc đời dài đằng đẵng để hoàn thành lời hứa thời thiếu niên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play