“Lớp phó Đoạn, cậu không đi ăn à?” Tưởng Vọng Thư cầm tờ giấy phép trở về. Vừa thấy Đoạn Di bám dính lấy người ta không buông tay, nhất thời kinh hãi.
“Tiểu Đoạn, làm gì thế hả, tỉnh táo chút đi, có giấy rồi, anh dẫn cậu đi ra ngoài.”
Tưởng Vọng Thư gỡ tay Đoạn Di ra, lúc Đoạn Di bị sốt sức lực không lớn, nhưng rõ ràng là đang bám rất chặt, Tưởng Vọng Thư kéo ra cũng rất mất sức, thậm chí khiến Thịnh Vân Trạch lảo đảo một cái.
Tưởng Vọng Thư: “Ừ, Lão Đoạn sốt cao lắm, tối nay phiền cậu thu bài tập, rồi điểm danh nữa nhé. À phải rồi, giúp tôi xin phép cô giáo chủ nhiệm cho tôi và Đoạn Di nữa. Tối nay cậu quản lý lớp tự học luôn nhé.”
Đoạn Di mơ mơ màng màng không chịu dậy, Thịnh Vân Trạch hỏi thêm một câu: “Đã uống thuốc chưa?”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu ấy không chịu uống.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy nói ra hơi mất mặt, nhưng mất mặt cũng là mất mặt của Đoạn Di, cậu ta không chút do dự bán đứng bạn: “Sợ đắng.”
Nghĩ một chút, lại bổ sung: “Haizz được rồi, thật ra là thế này, Đoạn Di nuốt không trôi thuốc.”
Thịnh Vân Trạch: “Nuốt không trôi thuốc là sao?”
Tưởng Vọng Thư bất lực: “Chính là không nuốt trôi đó, từ nhỏ đã vậy rồi, ngay cả nước cũng không nuốt trôi, cứ ngậm trong miệng cho tan ra. Nếu không thì cậu ấy sẽ nôn hết ra. Dù sao thì cũng là cậu ấy chịu khổ. Haizz, cậu không hiểu đâu, tên Tiểu Đoạn này không có ưu điểm nào khác, chính là đặc biệt đỏng đảnh, tiểu thư còn chẳng bằng.”
Thịnh Vân Trạch: “Thuốc pha nước cũng không uống?”
Tưởng Vọng Thư: “Càng không chịu. Với cậu ta thì cái đó giống như việc đổ thuốc bột trong viên nang ra pha vào nước, chẳng khác nào ngậm trong miệng để cho tan ra cả.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Hắn nhặt hộp thuốc trên bàn lên, chọn một gói thuốc trị cảm có vẻ nhẹ dịu, sau đó trở về chỗ ngồi lấy cốc nước của mình đi đến bình nước nóng rót đầy nước sôi. Sau khi đổ thuốc trị cảm vào, nước lập tức chuyển sang màu nâu xám.
Tưởng Vọng Thư thụ sủng nhược kinh: “Lớp trưởng… cậu… cậu đang pha thuốc cho Tiểu Đoạn đấy à?”
Thịnh Vân Trạch: “Không thì cậu uống?”
Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên có cảm giác như gả con gái, vỗ vai Đoạn Di: “Chồng cũ đích thân pha thuốc cho cậu, cậu không dậy nể mặt cậu ấy uống hai ngụm đi?”
Nói xong, không đợi Đoạn Di đáp lời, trong lòng Tưởng Vọng Thư đã hiểu rõ, bèn mở miệng: “Lớp trưởng, cậu đừng pha cho cậu ấy nữa, chắc chắn cậu ấy không uống đâu.”
Thịnh Vân Trạch không để ý đến Tưởng Vọng Thư, đặt cốc nước lên bàn: “Uống.”
Ánh mắt Đoạn Di lặng lẽ dời đến chiếc cốc của Thịnh Vân Trạch. Hắn dùng chiếc cốc rất bình thường, nhìn có vẻ không có gì thu hút.
Thịnh Vân Trạch sau khi nói hai chữ này xong cũng không đi, cứ đứng im tại chỗ.
Tưởng Vọng Thư không hiểu sao cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, kỳ thực cậu ta đã sớm cảm thấy Thịnh Vân Trạch là tên S trá hình…
Trăm nghe không bằng một thấy, chỉ với câu nói của hăn dành cho Đoạn Di, Tưởng Vọng Thư bỗng dưng cảm thấy có chút mùi vị tình dục, ngượng ngùng chết mất.
Chắc chắn là não cậu ta có vấn đề rồi.
Đoạn Di cũng trực tiếp biểu diễn cho cậu ta xem não có vấn đề là như thế nào. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Vọng Thư, nhăn mặt uống hết chỗ thuốc của Thịnh Vân Trạch.
Cậu thè đầu lưỡi ra, đầu lưỡi hơi đỏ, nhìn có vẻ mềm mềm, theo bản năng liếm liếm miệng cốc, sau đó rùng mình một cái: “Khó uống chết đi được, còn không bằng đắng, cái mùi vị quái gì thế này, chẳng ngọt cũng chẳng chua.”
Tưởng Vọng Thư đứng ngây người ra một lúc, không hiểu sao mặt lại hơi đỏ.
Đoạn Di mà liếm miệng cốc một mình, Tưởng Vọng Thư còn chê cậu ta giống chó con, trông ghê tởm. Giờ Thịnh Vân Trạch lại ở bên cạnh nhìn, Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên cảm thấy sai sai.
Cảm giác giống như được xem một đoạn phim tình cảm hành động học đường trong sáng của nữ sinh trung học Nhật Bản mặc đồng phục JK giữa chốn học đường thiêng liêng vậy.
A men, Tưởng Vọng Thư vỗ vỗ ngực: Hôm nay chắc chắn tôi bị ảo giác rồi.
“Vẫn là Lớp trưởng lợi hại.” Tưởng Vọng Thư vội vàng giơ ngón tay cái lên. Cậu ta không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, nhét tờ giấy phép mà phòng giáo dục đưa cho mình vào tay Thịnh Vân Trạch: “Chuyện cả đời của Tiểu Đoạn phó thác cho cậu đấy. Tôi nhớ ra mình còn chút việc, đi trước nhé!”
Ra khỏi cửa phòng học, đi đến hành lang bên, vừa lúc đụng phải học sinh lớp 11 tan học, bốn mắt nhìn nhau với Nam Dã.
Nam Dã hỏi: “Đoạn Di đâu? Không phải cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Sao tin tức ngầm của cậu lại nhanh nhạy thế hả?”
Nam Dã kỳ quái hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”
“Đỏ cái gì mà đỏ.” Tưởng Vọng Thư chối bay chối biến: “Tôi để hot boy đưa Đoạn Di đi rồi.”
Nam Dã nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu để Thịnh Vân Trạch đưa cậu ấy đi? Tại sao không tìm tôi?!”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy chẳng có gì to tát: “Thịnh Vân Trạch đang ở đó nên tôi tiện thể nhờ cậu ấy đưa Đoạn Di đi luôn, tôi còn có việc nữa. Hơn nữa tôi mà tìm cậu thì Đoạn Di sẽ không chịu đâu, hai người là vợ chồng cũ, có thích hợp không hả?”
“Cậu chưa từng nghe câu một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa à?! Vợ chồng cũ cũng có thể tái hợp mà. Tránh ra, tôi gọi điện thoại cho Đoạn Di. Họ đi được bao lâu rồi?” Nam Dã cuống cuồng muốn đuổi theo, bỗng nhiên dừng bước.
Tưởng Vọng Thư: “Làm gì đấy?”
Nam Dã nắm lấy bả vai Tưởng Vọng Thư ngửi ngửi: “Người cậu có mùi gì thế này? Uống sữa dừa à?”
Tưởng Vọng Thư: “Uống sữa dừa cái đầu cậu ấy, tôi chỉ chung tình với sữa ông thọ thôi. Tránh ra, giữa ban ngày ban mặt thế này, tôi cũng cần danh dự đấy.”
Tưởng Vọng Thư là Beta, không ngửi thấy mùi pheromone trên người Omega.
Thế nhưng vừa rồi cậu ta và Đoạn Di ở cùng một chỗ lâu như vậy, trên người nhiễm một chút pheromone của Đoạn Di, bị Nam Dã ngửi thấy.
Nam Dã: “Không uống sữa dừa? Vậy thì cậu chạy đi gặp Omega nào rồi?”
Tưởng Vọng Thư: “Thần kinh à, tôi đi đâu gặp Omega, vừa rồi tôi chỉ gặp mỗi hot boy với Đoạn Di thôi.”
Hai người đồng thời sững sờ.
Vẻ mặt Tưởng Vọng Thư như muốn nứt ra: “Không lẽ hot boy là Omega giả A?! Chết tiệt, tôi đã nói cậu ta đẹp trai như vậy, nhìn thế nào cũng không giống Alpha…”
Nam Dã: “…”
“Thôi, không nói chuyện với cậu nữa, gần đây tôi luôn cảm thấy Đoạn Di kỳ kỳ.” Nam Dã lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Di.
Tưởng Vọng Thư khoanh tay, dựa vào tường hành lang: “Ê, hỏi cậu chuyện này.”
“Có rắm thì mau thả.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu đã thật lòng thích Đoạn Di như vậy, sao hồi cấp hai lại chia tay cậu ấy?”
Nam Dã: “Tôi đã nói là tôi không…”
Giọng cậu ta đột ngột dừng lại, bực tức đá vào thùng rác một cái: “Nói thế nào các cậu cũng không tin, tôi chỉ thích mỗi mình Đoạn Di thôi.”
“Ồ.” Trên mặt Tưởng Vọng Thư không nhìn ra là tin hay không, chỉ nói một câu: “Vậy cậu nắm chắc vào nhé, tôi thấy Đoạn Di khá là hot đấy.”
Đoạn Di đi sau lưng Thịnh Vân Trạch, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bóng lưng Thịnh Vân Trạch.
Đến quảng trường trước cổng trường, Đoạn Di mở miệng: “Hay là tự tôi đi cũng được.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu đi như vậy rồi bò về à?”
Đoạn Di: “Chỉ là cảm cúm nhẹ thôi mà, Tưởng Vọng Thư cứ làm quá lên. Cậu ta luôn thích phóng đại mọi chuyện lên.” Rồi lại nói tiếp: “Đi đường nhỏ, đừng đi qua quảng trường.”
Thịnh Vân Trạch rất nổi tiếng ở trường, trên đường đi không ít học tỷ học muội nhìn chằm chằm anh.
Huống chi còn có Đoạn Di đi cùng anh. “Tôi không phải lo bị các bạn nữ nhìn đâu, tôi là đang lo lắng cho sự an toàn của bản thân mình. Người đẹp trai như tôi dù có đeo khẩu trang cũng không che giấu được.”
Thịnh Vân Trạch: “Đeo khẩu trang rồi mà cậu còn lắm lời thế?”
“Chứ sao nữa? Cậu thì ít nói, cũng chẳng nói chuyện với tôi, tôi chỉ đành tự nói chuyện một mình thôi.”
Cuối tháng mười, trường trung học số Hai đang bận rộn với hội thao, tiếng bước đều đều trên sân thể thao cũng có thể truyền đến quảng trường trước cổng trường.
Trên bãi cỏ xanh mướt của quảng trường trước cổng trường còn có đội cổ vũ đang luyện tập. Mỗi buổi chiều, các hoạt động câu lạc bộ trên quảng trường đều tăng mạnh. Ngoại trừ đội cổ vũ, còn có thể thấy câu lạc bộ tâm lý học và câu lạc bộ nhảy đường phố.
Thịnh Vân Trạch không tham gia câu lạc bộ nào ở trường, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi. Còn Đoạn Di lại tham gia một câu lạc bộ có tên là câu lạc bộ “Giấc ngủ trưa”, chính là cùng nhau đăng ký một phòng học lớn để… ngủ.
Đi ngang qua phòng âm nhạc, bên trong truyền đến tiếng đàn piano và tiếng hát đồng ca.
“Đang tập văn nghệ à?” Đoạn Di nhịn không được nhìn vào trong.
Thịnh Vân Trạch thấy cậu dọc đường đi bị ốm cũng không chịu ngồi yên. Hết nhìn đông lại ngó tây, giống như mèo con vừa mới sinh ra, đi đâu cũng cào cào, nhìn mà anh thấy phiền.
“Có gì đẹp mà nhìn?” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Mau đến bệnh viện đi, tôi còn có việc.”
Đoạn Di không để tâm: “Cậu có việc thì cứ đi đi, tự tôi đi cũng được mà.”
Thịnh Vân Trạch sa sầm mặt mày.
Đoạn Di nói rất thật lòng, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Thế nhưng ở bên cạnh Thịnh Vân Trạch, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lại nhịn không được muốn có tiếp xúc cơ thể với Thịnh Vân Trạch. Cậu sợ mình mà không để Thịnh Vân Trạch đi nữa, rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn nổi.
Hai người vừa hay đứng trước cửa phòng âm nhạc, Giản Kiều đẩy cửa sổ ra: “Đoạn Di!”
Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, giọng điệu cô nàng vui mừng không thôi: “Thịnh Vân Trạch, cậu cũng ở đây à?”
Phòng âm nhạc chớp mắt đã tụ tập rất đông nữ sinh, ai nấy đều ghé vào cửa sổ nhìn ra.
Đoạn Di: “…”
“Sao tôi có cảm giác như các cậu đang xem khỉ vậy?”
Giản Kiều: “Cậu đỡ chưa?”
Đoạn Di: “Cũng tạm. Mọi người đang làm gì thế?”
Giản Kiều: “Chuẩn bị cho cuộc thi của thành phố.” Cô nàng khẽ ngẩng đầu: “Cậu với Thịnh Vân Trạch thì sao? Tình cờ gặp nhau à?”
Đoạn Di chột dạ: “Chỉ là… tôi muốn đến bệnh viện, cậu ấy đi cùng tôi thôi.”
Giản Kiều nghi ngờ: “Mối quan hệ của hai người khi nào thì tốt như vậy?”
Đoạn Di: “…”
“Có lẽ duyên phận đến rồi thì có muốn cản cũng cản không nổi đâu nhỉ?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng lên tiếng: “Nói xong chưa? Tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Giản Kiều giật mình, túm lấy cổ áo Đoạn Di, kéo cậu lại gần mình: “Này, cậu giúp tôi nói tốt với Thịnh Vân Trạch chút đi.”
Đoạn Di khổ sở nói: “Tôi có thể nói gì đây chứ… Cậu quá đáng rồi đó Giản Kiều. Làm gì có chuyện nào lại bảo người theo đuổi mình đi giúp mình nói tốt chứ?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Nếu tôi mà có bản lĩnh đó thì tôi đã đẻ cho Thịnh Vân Trạch hai đứa con rồi. Còn đến lượt cậu ở đây mỉa mai châm chọc tôi à?
Nghĩ kỹ một chút, hình như cậu đã từng sinh con cho Thịnh Vân Trạch rồi.
Giản Kiều không chịu buông tha mà nắm chặt lấy cậu. Nếu Đoạn Di không đồng ý, cô nàng sẽ không thả cậu đi.
“Được rồi được rồi, tôi nói, tôi phải nói gì đây chứ? Nói gì mới tốt đây…”
Giản Kiều bèn bịa chuyện: “Cứ nói tôi thông minh, dịu dàng, biết nấu cơm…”
Đoạn Di: “Từ bao giờ mà cậu biết nấu cơm vậy?”
Giản Kiều: “Cậu nói rồi thì tôi sẽ biết nấu ngay.”
Thịnh Vân Trạch càng xem càng thiếu kiên nhẫn, Đoạn Di và Giản Kiều càng ngày càng xáp lại gần nhau. Anh sa sầm mặt hỏi: “Chưa xong à?”
Giản Kiều buông tay, rộng lượng nói: “Đi đi!”
Đoạn Di đeo khẩu trang lên, duỗi người một cái.
Thịnh Vân Trạch: “Cậu ấy nói gì với cậu thế?”
Nói xong, lại cảm thấy mình không nên hỏi.
Đoạn Di không nhận ra vẻ lạnh nhạt của Thịnh Vân Trạch, mở miệng nói: “Dù sao cũng chẳng phải hỏi thăm tôi. Giản Kiều có thể dò hỏi tôi cái gì chứ. Chẳng qua là thấy tôi đi cùng cậu, muốn dò hỏi chuyện của cậu từ chỗ tôi thôi.”
Đoạn Di: “Ừ, chẳng lẽ cậu đang khoe khoang với tôi à? Đắc ý chết cậu bây giờ. Giản Kiều chắc chỉ là mắt nhìn hơi kém nên mới thích cậu thôi. Thay tôi là người khác, ai mà không thích tôi chứ?”
Thịnh Vân Trạch im lặng.
Đoạn Di nghiêng đầu nhìn anh: “Sao cậu không nói gì thế?”
Thịnh Vân Trạch: “Không muốn nói.”
Đoạn Di nhịn không được tiến lại gần anh một chút, ngửi thấy pheromone trên người Thịnh Vân Trạch.
Nhà trường cấm học sinh tỏa pheromone. Ngoại trừ Beta ra, tất cả mọi người đều phải dùng thuốc ức chế.
Thịnh Vân Trạch buổi trưa mới xịt thuốc ức chế, lẽ ra trên người sẽ không có pheromone nào để Đoạn Di ngửi thấy mới đúng. Cho dù có thì cũng chỉ thoang thoảng thôi.
Đoạn Di có thể ngửi thấy, chứng tỏ pheromone của Thịnh Vân Trạch ở thế giới song song còn sót lại trong cơ thể cậu đang mất kiểm soát.
Lúc sáu giờ tối, bệnh viện đã đóng cửa, các khoa khám bệnh cơ bản đều đã tan sở.
Trường trung học số Hai không ở khu vực trung tâm thành phố. Xung quanh chỉ có một vài bệnh viện nhỏ, ngoài ra thì chỉ còn bệnh viện cộng đồng.
Lúc Đoạn Di đến chỉ còn phòng cấp cứu là còn mở cửa. Bác sĩ trực ca đo nhiệt độ, rồi lại kiểm tra thông tin chứng minh thư của Đoạn Di, thấy là Alpha, vì thế trực tiếp loại trừ khả năng cậu ta đang trong kỳ mẫn cảm, đơn giản đánh giá cậu chỉ bị cảm cúm thông thường.
Thuận tiện kê cho Đoạn Di một đống thuốc mà nhìn thế nào cậu cũng không hiểu.
“Biết thế này đã chẳng đến.” Đoạn Di lật xem đống thuốc: “Lãng phí thời gian.”
Cậu vừa đi vừa lải nhải, chưa được bao lâu thì trên đầu đã đổ mồ hôi, cảm thấy hơi đuối sức, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Thịnh Vân Trạch: “Đói chưa? Để tôi đi mua chút đồ ăn cho cậu.”
Đoạn Di cười hì hì: “Không ngờ cậu còn quan tâm tôi nữa chứ. Tôi còn tưởng cậu ghét tôi.”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên lên tiếng: “Tôi không nói là tôi ghét cậu.”
Đoạn Di mở WeChat ra xem thử, tin nhắn nhấp nháy không ngừng. Hách San San và Tưởng Vọng Thư đều nhắn tin, nhờ Đoạn Di khi nào quay lại trường mua giúp trà sữa và KFC.
“Trên đường về tiện thể mua luôn cũng được. Tưởng Vọng Thư muốn uống trà sữa.” Đoạn Di lắc điện thoại.
Thịnh Vân Trạch cau mày: “Muốn ăn thì tự mua đi, cậu ta không có chân à? Trông cậu thế này thì cầm được cái gì nữa?”
Đoạn Di thở dốc cũng hơi nặng nề: “Cầm hộ chút đi mà. Dù sao cũng tiện đường, chẳng phiền phức gì.”
Thịnh Vân Trạch cảm thấy Đoạn Di không ổn: “Hay là đổi bệnh viện khác xem sao? Trông cậu không giống bị cảm.”
Đoạn Di xua tay: “Giờ này bệnh viện chắc chắn đều đóng cửa rồi. Đổi bệnh viện nào thì cũng chỉ có thể vào phòng cấp cứu thôi. Tôi về uống nhiều nước ấm là được rồi.”
Cậu gắng gượng đứng dậy, Thịnh Vân Trạch nhìn người tàn tật lắc lư sắp ngã kia, bất đắc dĩ phải đỡ cậu: “Cậu làm sao thế?”
Trước khi đến bệnh viện vẫn còn khỏe mạnh, sao lúc ra về trông lại nghiêm trọng hơn thế này?
Thịnh Vân Trạch hạ lệnh: “Tìm chỗ nào đó uống nước, uống thuốc đi đã.”
Đoạn Di lắc đầu: “Tôi muốn về trường nhanh lên.”
Không biết tại sao, trong lòng cậu có một linh cảm rất mạnh mẽ. Không phải linh cảm tốt đẹp gì, mà là linh cảm xấu.
Đoạn Di càng đi càng nhanh, cũng càng im lặng. Thịnh Vân Trạch đuổi theo: “Đoạn Di, cậu không ổn rồi, cậu không bình thường.”
Đoạn Di đột ngột dừng bước, trên mặt đã đỏ bừng, chỉ là dưới màn đêm che phủ, không được rõ ràng cho lắm.
Cậu nuốt nước bọt: “Đúng… Cậu nói đúng. Tôi cũng cảm thấy tôi không ổn lắm, tôi… hình như tôi bị cảm nặng hơn rồi.”
Thịnh Vân Trạch ngửi thấy mùi pheromone rất nhạt trong không khí, là một mùi hương ngọt ngào, giống hệt như mùi hương mà anh ngửi thấy mấy ngày nay.
Đoạn Di cũng xịt thuốc ức chế theo quy định của nhà trường ngày ba lần. Cho dù kỳ mẫn cảm đến thì pheromone cũng sẽ không bị rò rỉ ra ngoài đường như thế.
“Tôi… tôi tìm chỗ ngồi nghỉ một lát.” Đoạn Di hít sâu một hơi.
Thịnh Vân Trạch: “Tìm chỗ nào đó uống thuốc trước đã.”
Anh không chắc chắn Đoạn Di có bị cảm hay không. So với cảm cúm, Đoạn Di lúc này giống như đang tiến vào kỳ mẫn cảm hơn.
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh sau đó đã bị Thịnh Vân Trạch dứt khoát phủ định –– Kỳ mẫn cảm của Alpha không như thế này, không nghiêm trọng, cũng không ngoan ngoãn thế này.
Biểu hiện hiện tại của Đoạn Di giống như Omega tiến vào kỳ phát tình hơn.
Làm sao có thể chứ?
Thịnh Vân Trạch giật mình vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Đoạn Di là Alpha, là Alpha thực sự. Anh cũng không phải mới quen biết Đoạn Di.
Trước đây tuy rằng không học cùng lớp, nhưng cũng biết rõ Đoạn Di này là Alpha ngang ngược hống hách, đánh nhau trốn học, trèo tường cúp tiết, vô ác bất tác, lễ chào cờ ở trường trung học số Hai ngày nào cũng bị đọc bản kiểm điểm, là khách quen của phòng giáo dục, Alpha nào cũng không nghịch ngợm ngỗ ngược bằng cậu ta.
Hơn nữa, mỗi năm nhà trường đều tổ chức khám sức khoẻ hai lần. Nếu Đoạn Di là Omega đã sớm bị phát hiện rồi.
Mà Đoạn Di sao có thể là Omega chứ! Chuyện nực cười.
Thịnh Vân Trạch không ngừng tự nhủ trong lòng điều này, đồng thời nơi sâu thẳm trong lòng cũng nảy sinh một suy nghĩ thầm kín: Nếu cậu ấy thật sự là Omega thì phải làm sao?
Nói như vậy, nhưng chuyện lạ trên đời còn thiếu gì, nhỡ đâu bị bệnh gì kỳ lạ, thật sự từ Alpha biến thành Omega thì phải làm sao?
Nếu cậu ấy là Omega…
Thịnh Vân Trạch không cúi đầu nhìn Đoạn Di, chỉ là bàn tay đang đỡ lấy eo cậu siết chặt hơn.
Trong lòng chàng trai trẻ nảy sinh một suy nghĩ điên cuồng: Eo của Omega mềm mại và thon thả như vậy.
Ngay sau đó bị chính mình dọa sợ, vội vàng gạt bỏ suy nghĩ này đi.
“Phòng âm nhạc có một chiếc giường nhỏ, cậu vào đó nằm nghỉ một lát đi.” Thịnh Vân Trạch nhìn thoáng qua lượng pin điện thoại: Dưới 10%.
Đã đến trường rồi, lát nữa về phòng học lấy sạc dự phòng là được.
Chỉ là nhìn bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của Đoạn Di thế này, căn bản không thể nào gắng gượng đến tận ký túc xá.
Phòng âm nhạc của trường trung học số Hai nằm ở cổng sau trường. Vị trí hẻo lánh, bên cạnh chính là sân thể thao cách tòa nhà dạy học tận mấy trăm mét.
Bình thường trừ lớp truyền thông đến phòng âm nhạc tập luyện ra những lúc khác đều trống không.
Thịnh Vân Trạch đẩy cửa phòng âm nhạc ra. Căn phòng trống trơn, không một bóng người. Anh dìu Đoạn Di lên tầng hai, sau đó tìm được một chiếc giường bỏ không từ lâu trên tầng hai.
Đoạn Di mơ mơ màng màng ngồi trên giường: “Chúng ta về ký túc xá rồi à?”
Thịnh Vân Trạch: “Chưa, cậu nghỉ ngơi một lát đi. Nhìn cậu không đi nổi nữa rồi, trong phòng âm nhạc có nước nóng, cậu uống thuốc trước đi.”
Đoạn Di cũng không biết mình đã đáp lại cái gì, chỉ cảm thấy cả người nóng hừng hực như thiêu như đốt.
Bị thiêu đốt xong, lại cảm thấy lạnh, hai tay ôm chặt lấy người nằm trên giường, răng va vào nhau lập cập.
Thịnh Vân Trạch cởi áo khoác đồng phục ra đắp cho cậu, sau đó dùng nước ấm pha một gói thuốc trị cảm.
“Mau uống đi.” Anh đưa tay kéo Đoạn Di, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào tay Đoạn Di, liền giật mình kinh hãi.
Nếu nói vừa nãy Đoạn Di chỉ là sốt nhẹ, trên trán lấm tấm mồ hôi, thì bây giờ Đoạn Di quả thực giống như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.
Trong phòng âm nhạc không bật đèn, ánh sáng le lói hắt vào từ ngọn đèn đường bên ngoài. Thịnh Vân Trạch nhìn thấy chiếc áo khoác mà mình vừa đắp cho Đoạn Di đã bị cậu kéo xuống ôm chặt trong ngực, phần vạt áo thì kẹp giữa hai chân.
Thịnh Vân Trạch vội vàng ngồi xuống, Đoạn Di nằm trên giường, khó chịu lăn lộn mấy vòng.
“Đoạn Di, dậy uống thuốc đi.”
Đoạn Di sốt đến mức đầu óc choáng váng. Chỉ có thể mơ hồ nghe ra giọng nói của Thịnh Vân Trạch, cậu chống người ngồi dậy, vừa chạm vào chiếc cốc giấy, đã vội vàng bưng lên tu ừng ực một hơi.
Cứ ngỡ Thịnh Vân Trạch đưa cho mình là nước lọc, không ngờ lại là thuốc, đắng đến mức cậu nôn hết cả ra.
“Khát nước, Thịnh Vân Trạch, tôi khát nước, lại còn đắng nữa, tôi muốn uống nước…”
Thịnh Vân Trạch lại đi rót cho cậu một cốc nước, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoạn Di đầy kinh ngạc, không nói lời nào.
Bộ dạng lúc này của Đoạn Di, rõ ràng là kỳ phát tình của Omega.
Sốt nhẹ, sốt cao, đổ nhiều mồ hôi dẫn đến mất nước sinh lý.
Thịnh Vân Trạch cố gắng rút chiếc áo khoác của mình từ trong tay Đoạn Di ra, lớp vải thô ráp bị kéo ra từ giữa hai chân, Thịnh Vân Trạch đưa tay sờ thử, trơn tuột một mảnh.
Đoạn Di dường như vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn nắm chặt lấy chút vải vóc cuối cùng không buông tay. Thịnh Vân Trạch cố gắng nuốt nước bọt, sau đó mới nghe thấy giọng nói của mình: “Đoạn Di, cậu là Omega à?”
Đoạn Di gần như đã mất đi ý thức, điều duy nhất còn nhớ chính là pheromone của Thịnh Vân Trạch.
Chiếc áo khoác đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu. Đoạn Di nói gì cũng không chịu buông tay, nắm chặt lấy nó.
Thịnh Vân Trạch sau khi khiếp sợ trong giây lát, đã khôi phục lại lý trí. Dù không biết tại sao Đoạn Di lại biến thành Omega, nhưng theo như kiến thức được học trong giờ sinh học, bây giờ anh cần phải gọi điện thoại cho Hiệp hội Bảo vệ Quyền lợi Omega, nếu không thì phải gọi 120, giao Đoạn Di cho bệnh viện xử lý.
Kỳ phát tình của Omega vị thành niên rất phiền phức. Bọn họ không có quyền yêu cầu Alpha đánh dấu vĩnh viễn cho mình về mặt pháp luật. Thậm chí Alpha nếu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đánh dấu Omega vị thành niên còn có thể bị phạt tù từ năm năm trở lên.
Nhưng đánh dấu tạm thời thì có thể, cắn một cái thì có thể.
Thịnh Vân Trạch cố gắng gọi Đoạn Di dậy: “Đoạn Di, cậu tỉnh lại đi, cậu không bị cảm, cậu đang trong kỳ phát tình đấy.”
Đoạn Di ôm chặt lấy chiếc áo khoác không buông tay, quay sang ngửi ngửi pheromone mà cậu cần hơn trên người Thịnh Vân Trạch, men theo chiếc áo khoác tiến đến gần, không để ý đến tất cả, chui vào lòng Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch biết, Omega trong kỳ phát tình sẽ vô thức tìm kiếm pheromone của Alpha, đồng thời cũng biết điều này là do bản năng, chứ không phải do ý chí của bản thân.
Hiện giờ, Đoạn Di đã bị cơn sốt do kỳ phát tình thiêu đốt đến mức thần trí mơ hồ. Chỉ cần bên cạnh có pheromone của Alpha, cậu đều sẽ làm theo bản năng mà bất chấp tất cả để có được.
Thịnh Vân Trạch đẩy cậu ta ra: “Đoạn Di, tỉnh táo một chút.”
Trên người hai người đều là thuốc ức chế xịt ngày ba lần, nhưng kỳ phát tình của Đoạn Di đã đến, pheromone của Omega không còn bị thuốc ức chế kìm nén nổi nữa. Nếu trước đó chỉ có thể gọi là mùi sữa nhàn nhạt vờn quanh Thịnh Vân Trạch, thì bây giờ, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng vị sữa này đã trở nên nồng đậm, tựa như một màn sương mù dày đặc, như hình với bóng, chui vào tận xương tủy Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di ở trong lòng anh nhắm mắt, cọ cọ loạn xạ, vừa khóc vừa lầm bầm: “Chết mất… chết mất…”
Cậu quá khó chịu, cho dù có quấn lấy Thịnh Vân Trạch thì cảm giác khó chịu đó vẫn cứ quấn lấy cậu.
“Không sao đâu, Đoạn Di, cậu chỉ là đang trong kỳ phát tình thôi.”
Thịnh Vân Trạch đưa tay nắm lấy bờ vai gầy yếu của chàng trai, định đẩy cậu ra, nhưng bàn tay vừa đặt lên vai Đoạn Di, liền giống như bị dính chặt lại, nắm chặt lấy, dùng sức nắm chặt, không tài nào buông ra được.
Đoạn Di mặc kệ tất cả, càng chui rúc vào lòng anh hơn, eo như rắn uốn éo. Cậu cần pheromone của Thịnh Vân Trạch, giống như cá cần nước vậy. Thịnh Vân Trạch là chồng, là người yêu, là bạn đời hợp pháp của cậu, cậu khao khát anh là chuyện đương nhiên biết bao.
Chỉ là cậu đã quên mất tất cả những điều này chỉ là chuyện của thế giới song song mà thôi.
Thịnh Vân Trạch hiện giờ cũng chỉ là chàng trai mười bảy tuổi. Dù cho trong mắt người khác anh có tài giỏi, chững chạc, lạnh lùng và đơ mặt đến mức nào thì khi đối mặt với kỳ phát tình của Omega, vẫn chân tay lúng túng nảy sinh một tia hoang mang.
Đoạn Di đã vượt qua giai đoạn đầu của kỳ phát tình, hơi ổn định lại được chút, chỉ là cậu vẫn ôm chặt lấy Thịnh Vân Trạch không buông tay.
Eo của Thịnh Vân Trạch rất rắn chắc, được bao phủ bởi lớp cơ bụng mỏng manh mang theo sức sống và sức trẻ của chàng trai trẻ, nóng bỏng đến mức kinh người.
Đoạn Di cọ cọ, khôi phục được chút tỉnh táo: “Mình sắp chết rồi…”
Cậu thở hổn hển, nhưng lại không cảm thấy sảng khoái hơn chút nào. Cậu muốn uống nước nhưng lại không thể nào giải được cơn khát. Cậu rất nóng, chỉ hận không thể nhốt mình vào hầm băng.
Pheromone lạnh lẽo như băng sương của Thịnh Vân Trạch chính là liều thuốc giải tốt nhất dành cho cậu.
Đoạn Di ôm chặt lấy Thịnh Vân Trạch. Sau một hồi giãy giụa ngắn ngủi, Thịnh Vân Trạch cũng thuận theo bản năng, an tĩnh lại.
Cho đến khi anh không còn đẩy Đoạn Di ra nữa, Đoạn Di đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, nửa gương mặt đối phương chìm trong bóng tối, khiến cậu không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Đoạn Di không biết lấy đâu ra dũng khí, cứ nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Nếu như bây giờ mình chết, có thể được nói một di nguyện cuối cùng không?”
Thịnh Vân Trạch là một thiếu niên bình thường, một thiếu niên bình thường, sung sức.
Đoạn Di không xấu xí, trái lại cậu ta thậm chí còn có thể gọi là tuấn tú, đẹp trai, đáng yêu, hoặc là bất kỳ lời khen ngợi nào khác, gương mặt cậu còn phảng phất nét trẻ con mũm mĩm, đôi mắt mèo cứ nhìn chằm chằm anh, long lanh như nước, nhưng lại vô hồn, mang theo chút ngoan ngoãn và cầu xin.
Đối mặt với một Omega xinh đẹp, anh không có khả năng không hề động lòng. Hơn nữa Omega này lại là Đoạn Di.
Anh đối với Đoạn Di…
Đầu óc Thịnh Vân Trạch có chút mơ hồ.
Đối với Đoạn Di như thế nào chứ?
Đoạn Di không hề hay biết suy nghĩ trong lòng anh, vội vàng nói: “Cậu… có thể đồng ý với tớ một yêu cầu không?”
“Yêu cầu gì?” Thịnh Vân Trạch hỏi ngược lại.
Đoạn Di vội vàng nói: “Tớ muốn hôn cậu một cái.”
Thịnh Vân Trạch cúi đầu.
Đoạn Di càng sốt ruột hơn: “Cậu hôn tớ cũng được.”
Cậu rất cần pheromone của Thịnh Vân Trạch.
Thế nhưng lý trí mách bảo cậu, Thịnh Vân Trạch sẽ không bằng lòng giúp cậu.
Đừng nói là đánh dấu vĩnh viễn cho cậu. Với mối quan hệ hiện tại của hai người e rằng cho dù là đánh dấu tạm thời thì Thịnh Vân Trạch cũng sẽ không muốn.
Nhưng ngoài đánh dấu sau gáy ra, vào kỳ phát tình việc hôn và trao đổi nước bọt một cách hiệu quả cũng có thể giúp cậu làm dịu cảm giác.
Thịnh Vân Trạch đã xịt thuốc ức chế, pheromone trên người hắn rất ít ỏi. Đoạn Di càng khát khao hắn thì lại càng muốn nhích người sát lại gần hơn.
Cho dù có dính sát người hắn thế nào đi nữa thì cũng đều vô dụng.
Thuốc ức chế đã kiềm hãm pheromone của Thịnh Vân Trạch.
Chỉ khi hôn hắn mới có thể hấp thụ pheromone từ trong nước bọt của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cứng đờ người như một con rối gỗ.
Đoạn Di bị ép buộc trong mười phút liền, rốt cuộc Thịnh Vân Trạch cũng có động tĩnh.
Đoạn Di vòng hai tay qua cổ Thịnh Vân Trạch một cách tự nhiên như đã từng làm như vậy cả ngàn cả vạn lần trước đó.
Thịnh Vân Trạch đấu tranh tư tưởng dữ dội hồi lâu, cuối cùng cũng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Đoạn Di.
Vừa mới cảm nhận được hương vị của đôi môi Thịnh Vân Trạch, pheromone còn chưa kịp truyền vào miệng thì Thịnh Vân Trạch đã rút lui.
Đoạn Di cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bản năng làm tổ của Omega trỗi dậy, cậu rất cần một số đồ vật liên quan đến Thịnh Vân Trạch, dùng chúng để vây lấy bản thân.
“Không phải, không phải thế này…” Đoạn Di thất thần, mơ hồ phản bác: “Không phải kiểu hôn thế này, phải thè lưỡi cơ.”
Chỉ khi Thịnh Vân Trạch chịu mở miệng, cậu mới có thể nhận được pheromone từ hắn.
Đoạn Di sốt ruột đến chết đi được, theo bản năng rướn người về phía Thịnh Vân Trạch.
Còn Thịnh Vân Trạch lại bị câu nói phóng túng của cậu làm cho chết lặng tại chỗ, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn.
Đoạn Di cứ tưởng hắn không biết hôn, sốt ruột nói: “Hay là cậu không biết hôn? Không sao đâu, không biết cũng không sao cả, tớ rất có kinh nghiệm.”
–– Cùng chung chăn gối với Thịnh Vân Trạch mười mấy năm, hơn nữa Thịnh Vân Trạch lại thích bắt nạt cậu trên giường nhất. Chỉ là hôn thôi mà, làm sao Đoạn Di có thể không biết chứ.
Dù sao thì cũng đã ngủ với Thịnh Vân Trạch mười mấy năm, chẳng lẽ còn không biết hôn chồng mình à?
Nhưng nghe vào tai nam sinh cấp ba Thịnh Vân Trạch lúc này, chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, nổ vang bên tai anh.
— Đoạn Di nói cậu ấy có kinh nghiệm?
— Đoạn Di nói cậu ấy rất có kinh nghiệm?
Kinh nghiệm gì chứ?
Kinh nghiệm từ đâu ra thế?
Mối tình duy nhất mà cậu ấy từng trải qua là với Nam Dã, chẳng lẽ kinh nghiệm này là học được từ Nam Dã sao?
Trong lòng Thịnh Vân Trạch như sóng cuộn biển gầm không sao diễn tả được cảm giác lúc này của mình. Từ trước đến giờ hắn chưa từng tức giận như bây giờ. Cũng không biết mình đang tức cái gì, chỉ cảm thấy chán ghét Đoạn Di, càng chán ghét quá khứ của Đoạn Di và Nam Dã.
Cơn thịnh nộ ngập trời bùng phát trong lòng Thịnh Vân Trạch, giọng điệu hắn lạnh lùng như băng: “Kinh nghiệm của cậu là từ đâu ra thế?”
Đáng tiếc lúc này Đoạn Di không còn đủ tỉnh táo để trả lời câu hỏi của hắn nữa, hai tay cậu ôm chặt lấy cổ Thịnh Vân Trạch, cầu xin một chút pheromone để bản thân có thể vượt qua kỳ phát tình an toàn.
Cậu đã bị Thịnh Vân Trạch đánh dấu rồi, chỉ cần Thịnh Vân Trạch bằng lòng dùng pheromone để dỗ dành cậu, thì cậu sẽ không cần phải giống như Omega khác, nhất định phải thông qua đánh dấu khoang sinh sản mới có thể làm dịu kỳ phát tình.
Đoạn Di đợi mãi đợi mãi cũng không thấy Thịnh Vân Trạch đáp lại, bèn tự mình ngồi lên đùi anh, cọ cọ lung tung trên mặt anh.
Cậu hôn loạn xạ hồi lâu cũng không ăn thua, sốt ruột đến mức không còn chút sức lực nào, mềm oặt người ngồi trên đùi Thịnh Vân Trạch.
Quần đồng phục mùa thu chỉ có một lớp, hơn nữa lại là vải cotton màu đen. Trên nền vải đen kia có một mảng màu sẫm hơn, dường như đã bị thấm nước, lan rộng từ phía dưới, cách hai lớp vải, vậy mà Thịnh Vân Trạch vẫn cảm nhận được hơi nóng kia.
Dái tai anh đỏ bừng, dù cho có bình tĩnh đến đâu thì anh cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này.
Đoạn Di luống cuống như kiến bò trên chảo nóng: “Chỉ lần này thôi, Thịnh Vân Trạch, chỉ một lần này thôi… Sau này tớ sẽ không bao giờ bám lấy cậu nữa, cũng sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu giúp tớ với, giúp tớ lần này thôi…”
Sẽ không bám lấy anh nữa.
Sẽ không làm phiền anh nữa.
Nghe những lời này, Thịnh Vân Trạch cũng không vui vẻ hơn chút nào.
“Đoạn Di, nghe tôi nói này, dù sao thì bây giờ tình hình của cậu cũng rất tệ, tôi không giúp được cậu.”
Thịnh Vân Trạch đẩy Đoạn Di ra.
Đoạn Di mở to mắt nhìn anh: “Cậu… không thể hôn tớ sao?”
Thịnh Vân Trạch khựng lại vì ánh mắt đau buồn của cậu.
Giống như Đoạn Di đang nhìn anh, lại giống như đang nhìn một người khác thông qua vẻ ngoài của anh.
— Cậu ấy đang nhìn ai vậy?
Thịnh Vân Trạch cảm thấy cơn giận dữ ngập trời mà chính bản thân anh cũng không nhận ra dâng trào trong lòng.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi của Đoạn Di, cậu vừa uống nước nên đôi môi ướt át, căng mọng như đang chờ người hái.
Thịnh Vân Trạch cắn mạnh một cái, đau đến mức Đoạn Di kêu lên một tiếng. Cậu theo bản năng và kinh nghiệm mười mấy năm qua há miệng ra.
Đầu lưỡi đối phương nhân cơ hội tiến vào hung hăng chặn lấy đôi môi cậu.
Một nụ hôn không biết là ép buộc hay là lý trí đã nảy sinh giữa hai chàng trai trẻ.
Đoạn Di khao khát pheromone của anh, ra sức nuốt lấy pheromone mà Thịnh Vân Trạch truyền sang. Pheromone của Alpha chớp mắt như tuyết lạnh dập tắt lửa, xoa dịu cơn nóng như thiêu như đốt trong cơ thể cậu.
Đoạn Di chuyên tâm ôm chặt lấy cổ Thịnh Vân Trạch, hàng mi dài khẽ run rẩy, phủ lên gương mặt anh một bóng râm mờ ám.
Mãi cho đến khi Đoạn Di không thở nổi nữa, hơi thở cũng trở nên khó khăn, Thịnh Vân Trạch mới buông cậu ra.
Đoạn Di liếm liếm môi trên, cảm thấy cơ thể không còn nóng nữa, cậu ngoan ngoãn dựa vào lòng Thịnh Vân Trạch, nghỉ ngơi một lát.
Lý trí của Thịnh Vân Trạch dần dần quay trở lại, lúc này anh mới nhận ra pheromone nồng nặc, quyện chặt lấy nhau trong phòng âm nhạc.
Của Alpha và Omega, dù cho ai bước vào đây cũng có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Anh và Đoạn Di rõ ràng là chưa làm gì cả, vậy mà Thịnh Vân Trạch lại cảm thấy chột dạ.
Thịnh Vân Trạch kéo Đoạn Di đang dính chặt lấy mình ra, đặt cậu nằm xuống giường. Chiếc áo khoác nhăn nhúm khi nãy hai người dây dưa đã rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn, không thể nào đắp cho Đoạn Di được nữa.
Đầu tiên anh mở cửa sổ phòng âm nhạc ra để pheromone bay ra ngoài. Sau đó bình tĩnh lại thu dọn ghế dựa bị Đoạn Di làm đổ. Sau khi đã sắp xếp mọi thứ trở về vị trí cũ, Thịnh Vân Trạch bắt đầu kiểm tra cơ thể Đoạn Di.
Lúc này Đoạn Di đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nằm im thin thít trên giường như đang ngủ vậy.
Thịnh Vân Trạch không dám động vào người cậu, chỉ có thể đưa tay chạm vào trán Đoạn Di một lát, phát hiện cậu đang hạ sốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghi hoặc cũng theo đó mà ập đến.
Nếu Đoạn Di thật sự là Omega, chỉ hôn thôi thì không thể nào kìm hãm được kỳ phát tình.
Lớp chín Thịnh Vân Trạch đã học qua tiết giáo dục giới tính. Hắn biết rằng Omega trong kỳ mẫn cảm, nhất là Omega vị thành niên ngoại trừ thuốc ức chế chuyên dụng của bệnh viện ra thì chỉ có đánh dấu tuyến thể, thậm chí là đánh dấu vĩnh viễn mới có thể làm dịu kỳ phát tình.
Omega như Đoạn Di có thể làm dịu kỳ phát tình bằng một nụ hôn thường là những người sau khi kết hôn đã có Alpha cố định của riêng mình, đã từng bị đánh dấu.
Thịnh Vân Trạch im lặng nhìn Đoạn Di đang say ngủ. Trong lòng dần dần nảy sinh một suy đoán khó tin, đồng thời cũng khiến hắn tức giận đến mức suýt chút nữa phát điên.
Hắn đưa tay hung hăng kéo cổ áo Đoạn Di ra.
Cúc áo bị giật tung, cổ áo sơ mi của Đoạn Di bị Thịnh Vân Trạch kéo lệch sang một bên, tuyến thể sau gáy của Omega cứ thế lộ ra trước mắt chàng trai Alpha trẻ tuổi.
Tuyến thể sau gáy của Đoạn Di, có một vòng dấu răng mờ nhạt.
Dấu răng rất mờ nhạt, nhưng Thịnh Vân Trạch vẫn có thể nhận ra đây là —
Là dấu răng của một người đàn ông.
— Có thể để lại dấu răng ở đây, chỉ có thể là dấu răng của Alpha nam giới.
Dấu răng đánh dấu để thể hiện sự sở hữu và chiếm hữu, là biểu tượng cho quyền sở hữu lãnh thổ.
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận ngồi bên mép giường. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại phẫn nộ như thế này. Cảm xúc bất cam và ghen tuông thiêu đốt lý trí của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT