“Hôm nay sao cậu ta không bám theo giáo thảo nhà ta nữa nhỉ?” Hách San San ghé vào bàn, vừa chép bài tập Toán vừa hỏi Tưởng Vọng Thư.
“Chắc là đang trong thời kì hiền giả của đàn ông ấy mà.” Tưởng Vọng Thư uống một ngụm sữa đậu nành, cảm khái, “Nhìn lâu quá thì chán thôi.”
“Ý cậu là sao?”
“Có lẽ tiểu Đoạn cuối cùng đã nhận ra sự trơ trẽn của mình. Sau khi bị giáo thảo nghiêm khắc khiển trách, cậu ta đã quyết tâm hối cải, kiên quyết từ bỏ, trở thành một người đàn ông dũng cảm buông tay, không bao giờ quấy rầy người ta nữa.”
Nói xong, cậu huých khuỷu tay vào người Đoạn Di đang nằm gục trên bàn: “Phải không, Đoạn bảo bối?”
“Phiền quá.”
Giọng điệu khó chịu.
Hách San San hỏi: “Cậu ấy bị sao thế?”
Tưởng Vọng Thư đáp: “Đến tháng rồi, tâm trạng không tốt, hôm nay cậu đừng chọc cậu ấy.”
Đoạn Di đeo khẩu trang, đầu óc nóng bừng, cơn sốt nhẹ kéo dài suốt cả buổi sáng.
Tối hôm qua, cậu như kẻ biến thái mà cọ cọ vào người Thịnh Vân Trạch, về đến kí túc xá thì hối hận muốn chết.
Mình đã làm cái quái gì vậy? Chết tiệt! Mình bị điên rồi sao? Đúng là rượu vào lời ra, dám cả gan làm ra chuyện trêu chọc Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di bực bội vùi đầu vào khuỷu tay, không dám nhắn tin liên lạc với Thịnh Vân Trạch, thậm chí còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
— Xấu hổ quá.
Sao cậu có thể khiến mọi chuyện trở nên ngại ngùng như vậy chứ? Đoạn Di da mặt dày đến đâu cũng không dám đối diện với Thịnh Vân Trạch nữa.
Cũng may Thịnh Vân Trạch vẫn là đóa hoa cao ngạo, Đoạn Di có bám lấy hắn hay không, hắn vẫn ung dung, điềm tĩnh, không có gì khác biệt so với thường ngày.
Cũng không biết Thịnh Vân Trạch có mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà cậu sau lưng hay không…
Tiết hai kết thúc, đến giờ giải lao, trời mưa nên nhà trường hủy bỏ hoạt động chạy bộ, ba mươi phút là đủ để học sinh nghỉ ngơi.
Tưởng Vọng Thư đang ôm sách Vật lý miệt mài học tập. Cậu ta trong kỳ thi khảo sát đầu năm lớp 12 đã giành được vị trí thứ nhất của lớp với 667 điểm, bỏ xa Thịnh Vân Trạch 40 điểm, khiến mẹ Tưởng Vọng Thư sợ hãi đến mức phải chạy đến chùa Linh Ẩn thắp hương bái Phật vào ban đêm.
“Mình đã nói với mẹ mình rồi, kỳ thi cuối kỳ năm ngoái là do Thịnh Vân Trạch không đến thi nên mình mới đứng nhất, bà ấy cứ khăng khăng là mình tiến bộ vượt bậc, đuổi kịp Thịnh Vân Trạch.” Tưởng Vọng Thư vừa ghi chú vừa than thở, “Làm hại mình năm nay còn bị bổ nhiệm làm lớp trưởng học tập, chết tiệt, mình thực sự không muốn làm!”
Thành tích của cậu ấy rất ổn định, từ năm lớp 10 đến nay cơ bản đều nằm trong top 10. May mắn thì đứng nhất, chẳng hạn như lúc Thịnh Vân Trạch bận tham gia cuộc thi không kịp về trường thi,. Những lần khác đều đứng thứ ba hoặc thứ năm, phong độ ổn định.
Thịnh Vân Trạch là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh lớp 10 năm đó. Đến lớp 10A1 tập hợp toàn nhân tài của trường Nhị Trung, thành tích vẫn luôn dẫn đầu, tóm lại là kiểu người thi thế nào cũng đứng nhất.
Lớp 10A1 là lớp thực nghiệm của Nhị Trung, ngoại trừ Đoạn Di là “hàng fake”, những học sinh còn lại đều là học bá chính hiệu.
Giờ giải lao cũng chẳng thấy mấy ai chạy ra ngoài chơi, ai nấy đều ôm sách vở ôn tập trong lớp, cũng có người vừa ôn bài vừa ăn vặt.
“Đoạn Di!” Nam Dã gõ cửa sổ.
Cậu ta không kiêng dè, đi thẳng vào từ cửa sau, Tưởng Vọng Thư lớn tiếng nói: “Làm gì đấy? Không phải lớp mình thì cấm vào!”
Nam Dã: “Tránh ra, không tìm cậu, tôi tìm Đoạn Di.”
Tưởng Vọng Thư: “Đồng chí Tiểu Nam, tôi phải nhắc nhở cậu một chút. Bây giờ cậu chỉ là chồng cũ của Tiểu Đoạn thôi.”
Nam Dã buột miệng hỏi: “Sao không phải chồng trước?”
Tưởng Vọng Thư thở dài: “Chuyện này nói ra rất dài, chồng trước đã có chủ khác rồi.”
“Này.” Nam Dã xua đuổi Hách San San đi, tự nhiên chiếm lấy chỗ ngồi phía trước Đoạn Di, ném hộp thuốc trong túi nilon lên bàn: “Mang đến cho cậu, bị cảm à? Cốc nước đâu, tôi pha cho cậu một cốc.”
Tưởng Vọng Thư cười nói: “Cậu cũng chu đáo phết đấy, sáng nay tôi pha cho cậu ấy một cốc rồi, thằng nhóc này chê đắng, nhất quyết không chịu uống.”
Nam Dã: “Sao cậu vẫn yểu điệu như xưa vậy?”
Đoạn Di ù tai: “Làm ơn cãi nhau ra ngoài, đừng làm phiền tôi ngủ.”
Nam Dã tinh mắt nhìn thấy trên bàn Đoạn Di, ngoại trừ thuốc của mình, còn có thêm hai phần khác.
Tưởng Vọng Thư: “Phần này Hách San San mua, phần này Phương Vân mua, Tiểu Dã ca, tin tức của cậu chậm trễ quá đấy, nịnh nọt cũng không kịp nữa rồi.”
“Đoạn Di?” Cửa sau lại bị gõ.
Giản Kiều thò nửa người vào: “Tôi vào được chứ?”
Tưởng Vọng Thư vội vàng đứng dậy, chào đón một cách khoa trương: “Nữ thần giá lâm, mời vào mời vào. Thuốc đến bệnh trừ, Đoạn Di nhìn thấy cậu đến chắc chắn sẽ khỏi bệnh một nửa…”
Giản Kiều bán tín bán nghi kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống, đặt gói thuốc cảm cúm trên bàn: “Cậu không khỏe chỗ nào vậy?”
Đoạn Di khẽ “ưm” một tiếng.
Hách San San khoác tay Phương Vân đi ngang qua hành lang, vừa đến phía sau thì nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của Giản Kiều.
“Duyên phận của Đoạn lớp trưởng tốt thật đấy…”
Sinh bệnh mà ai cũng biết, ai nấy đều tranh nhau đến đưa thuốc.
Phương Vân: “Chẳng phải là do Tưởng ủy viên đã đăng lên vòng bạn bè sao, ‘Một người gặp nạn, tám phương tương trợ’ đấy thôi, nếu không thì mình cũng không biết Đoạn lớp trưởng bị ốm.”
Hai người trò chuyện rôm rả, nhưng cũng không có ý định vào lớp.
Những người xung quanh Đoạn Di, ai nấy đều rất ưu tú.
Tưởng Vọng Thư không cần phải nói, cũng là một cậu ấm, gia thế tuy không bằng Đoạn Di, nhưng là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Đoạn Di.
Nam Dã là người mẫu tạp chí có chút tiếng tăm, còn Giản Kiều thì càng khỏi phải nói, ai xem đài truyền hình Hàng Châu mà không biết đến chương trình thiếu nhi mà cô ấy dẫn.
Họ khác biệt rất lớn so với những học sinh bình thường, vô hình chung tạo ra một khoảng cách nhất định.
Khi Đoạn Di ở một mình, Phương Vân không cảm thấy cậu ấy khác biệt so với mình là bao.
Nhưng một khi Đoạn Di và bạn bè của cậu ấy ở bên nhau, Phương Vân sẽ cảm nhận sâu sắc được khoảng cách giữa thế giới của Đoạn Di và thế giới của cô ấy lớn đến nhường nào.
Nhà trường để họ ngồi chung một lớp, không có nghĩa là sau này ra ngoài xã hội họ vẫn là người cùng một tầng lớp.
Sự cách biệt khiến Phương Vân bàng hoàng.
“Cậu ấy vốn dĩ rất được lòng mọi người, không hề có ra vẻ.”
Phương Vân uể oải bước vào lớp, Hách San San kéo cô ấy lại: “Thôi nào, sách không thơm à, sao cứ phải nhìn chằm chằm vào Đoạn lớp trưởng thế?”
Sau khi hai người rời đi, Thịnh Vân Trạch xuất hiện từ góc khuất.
“Này, cô gái, thuốc cô mang đến là gì đấy? Có phải thuốc cho người uống không vậy?” Nam Dã không hề che giấu sự thù địch với Giản Kiều.
Giản Kiều trợn trắng mắt: “Cũng đâu phải mua cho tên khốn nạn nhà cậu uống, lắm chuyện.”
Đoạn Di yếu ớt lên tiếng: “Hai người có thể im lặng một chút được không…”
Nam Dã nũng nịu với Đoạn Di: “Sao cậu lại bênh Giản Kiều vậy hả? Tính cô ta xấu muốn chết, không biết cậu thích cô ta ở điểm nào nữa? Không ngực, không mông.”
Bị Giản Kiều đánh cho một trận, cậu ta cũng không khách sáo mà đáp trả: “Đoạn Di ngoại trừ ánh mắt chọn tôi là chuẩn, nhìn ai cũng mù hết, nếu không thì sao lại có đoạn tình cảm kia với tôi chứ?”
Nam Dã nắm lấy cổ tay cô, quay sang mè nheo với Đoạn Di: “Cậu xem cô ta còn đánh tôi kìa!”
Lúc hai người còn yêu nhau, cậu ta rất thích làm nũng với Đoạn Di, lúc đó Đoạn Di lần đầu biết yêu, cứ ngây thơ nghĩ rằng Nam Dã xinh đẹp tinh xảo như vậy, sau này nhất định sẽ phân hóa thành một Omega yếu đuối xinh đẹp, cho nên đối với những trò con bò của cậu ta cũng rất bao dung.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy một Alpha nam tính như vậy làm nũng với mình, cho dù có đẹp trai như Lâm Thanh Hà, Đoạn Di cũng không thể nào động lòng trắc ẩn.
Tưởng Vọng Thư đột nhiên ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên khỏi quyển sách Vật lý.
“Thịnh đoàn trưởng đến rồi!”
Cậu ấy đang nhắc nhở Giản Kiều, ai ngờ người đầu tiên nhìn về phía Thịnh Vân Trạch lại là Đoạn Di.
Ánh mắt của cậu quá nhanh, lướt qua người Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch còn chưa kịp nhìn cậu lấy một giây, Đoạn Di đã thu hồi tầm mắt, chột dạ nằm vật ra bàn giả chết.
Ánh mắt đó vô tình lọt vào mắt Giản Kiều, Giản Kiều có chút ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến việc Thịnh Vân Trạch đã từ chối lời tỏ tình của mình như thế nào, cô lập tức ỉu xìu.
Nam Dã hả hê: “Này, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Đến lúc hai người kết hôn, tôi và Đoạn Di nhất định sẽ mừng cưới một phong bì thật to.”
Giản Kiều tức giận: “Tôi sống không tốt thì cậu cũng đừng mong sống yên ổn, Đoạn bảo bối, ngẩng đầu lên nói cho cậu ta biết, đọc to, rõ ràng, dứt khoát, bây giờ cậu thích ai?”
Đoạn Di sắp bị hai người này hành hạ đến chết, vội vàng nói: “Là cậu là cậu, bà cô ơi, tôi thích cô muốn chết, thầm mến cô muốn chết luôn ấy, hai người không thể tìm chỗ khác mà cãi nhau à? Rốt cuộc hai người quen nhau từ khi nào vậy? Tự nhiên quá đấy!”
Trong lòng Nam Dã tràn đầy uất ức, nhưng dường như cũng không phải ghen tị với Giản Kiều.
Cậu ta chưa bao giờ để tâm đến việc Đoạn Di thích Giản Kiều, chỉ là Đoạn Di rõ ràng có tâm sự, hơn nữa tâm sự không phải là cậu ta, điều này mới là đáng chết.
Cậu ta giống như đang đơn phương yêu ai đó vậy, vấn đề là Nam Dã không biết người mà cậu ấy đơn phương là ai.
Tưởng Vọng Thư lại tiếp tục cảm thán: “Nhìn thấy tình yêu rắc rối phức tạp của bốn người, trong lòng tôi vô cùng mâu thuẫn, không biết nên úp cái mũ xanh này lên đầu ai.”
Giản Kiều nhìn Thịnh Vân Trạch, sau khi ngồi xuống, hắn đã đeo tai nghe vào, dáng vẻ ‘hai tai thanh tịnh, mặc kệ chuyện đời’.
Tưởng Vọng Thư: “Xứng đáng là Tiểu Long Nữ của trường Nhị Trung chúng ta.”
Đoạn Di: “Sao cậu suốt ngày nghĩ ra nhiều biệt danh cho người ta thế?”
Tưởng Vọng Thư: “Tài năng của mình không có chỗ để bộc lộ mà.” Cậu ấy chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, Tiểu Long Nữ cũng có điểm yếu của Tiểu Long Nữ, cậu xem, tuy cậu ấy đẹp trai, học giỏi, nhưng lại không có bạn bè.”
Giản Kiều ra sức bảo vệ Thịnh Vân Trạch: “Là do cậu ấy không thích kết bạn thôi, loài người ngu ngốc thì làm sao xứng đáng làm bạn với tiên nữ như cậu ấy chứ? Đương nhiên, ngoại trừ tiên nữ là tôi đây.”
Nam Dã lẩm bẩm: “Không phải chứ, mình còn thấy trên diễn đàn nói cậu ấy có bạn gái đấy.”
Tim Giản Kiều như rơi xuống vực thẳm, sắc mặt tái nhợt, đồng thanh lên tiếng cùng Đoạn Di:
“Bạn gái nào?”
“Từ lúc nào thế?”
Nam Dã: …
Cậu ta uất ức nhìn Đoạn Di: “Giản Kiều sốt ruột thì thôi đi, cậu sốt sắng cái gì hả?”
Câu tiếp theo cậu ta định nói là: Chẳng phải cậu đã nói không thích Thịnh Vân Trạch sao? Sao cứ quan tâm đến cậu ta thế?
Đoạn Di cũng không biết là chột dạ hay sao nữa, Giản Kiều đang ở đây, cậu đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã làm vào đêm Giản Kiều tỏ tình, trong lúc nhất thời không còn mặt mũi nào nữa, cảm thấy mình như nhân vật phản diện độc ác trong tiểu thuyết, ngay cả bản thân cũng khinh thường chính mình -– Cậu sợ bị Giản Kiều biết.
Cậu vội vàng ngắt lời: “Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Giản Kiều: “Cậu nghe nói ở đâu?”
Nam Dã không nhận ra điều gì kỳ lạ trong lời nói của Đoạn Di, thuận miệng đáp: “Diễn đàn trường nói, có bạn nữ nói thứ Bảy tuần trước nhìn thấy Thịnh Vân Trạch và bạn gái cậu ấy ở bên đường hoa anh đào, cậu ấy còn cõng bạn gái về kí túc xá.”
Giản Kiều: “Thứ bảy…”
Lần này sắc mặt cô ấy đúng là có thể dùng hai từ trắng bệch để hình dung, thứ bảy tuần trước chính là ngày Thịnh Vân Trạch từ chối lời tỏ tình của cô.
Hóa ra không phải là cậu ấy không thích mình, mà là cậu ấy đã có bạn gái rồi.
… Là ai?
Tưởng Vọng Thư: “Ôi, chuyện trên diễn đàn mà hai người cũng tin à, trên đó còn bịa ra truyện Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di yêu nhau nữa kìa, mình còn theo dõi đó, bây giờ đã đến đoạn Đoạn bảo bối sinh cho giáo thảo hai đứa con trai rồi…”
Vẻ mặt Nam Dã méo xệch: “Mẹ kiếp, trên diễn đàn còn có thứ quái quỷ gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư ra vẻ ‘nhìn cậu thiển cận chưa kìa’: “Cậu không biết mấy đứa con gái trường Nhị Trung rảnh rỗi có thể làm ra chuyện gì đâu, giáo thảo và Đoạn Di đều nổi tiếng như vậy, có người ship couple của họ thì có gì là lạ? À, mình còn có fanfic của mình và Đoạn Di nữa, cậu có muốn đọc không?”
Nam Dã: “Đ*m, có fanfic của cậu và Đoạn Di mà không có của mình với cậu ấy sao?”
Tưởng Vọng Thư bình thản uống một ngụm sữa đậu nành: “Không có, không cùng khối thì đừng nên ép buộc yêu xa, nhưng cậu có thể tự mình tưởng tượng rồi viết một bộ.”
Cậu ấy liếc nhìn Giản Kiều, lặng lẽ an ủi: “Cho nên chuyện trên diễn đàn đừng nên tin, trên đó còn có người nói Đoạn Di giả làm Alpha, thực chất là Omega nữa kìa.”
Đoạn Di cảm thấy chủ đề này hơi nguy hiểm, vội vàng ngắt lời: “Tôi khát nước, đi rót cho tôi cốc nước đi.”
Cậu đá vào người Tưởng Vọng Thư một cái, tiếng chuông vào lớp vang lên, Nam Dã dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng không còn kịp nữa.
Buổi chiều, cơn sốt nhẹ của Đoạn Di ngày càng nặng, Hách San San không nhịn được lên tiếng: “Lớp trưởng Đoạn, hay là cậu uống thuốc đi.”
“Không uống.” Đoạn Di uể oải đáp.
Ai khuyên cũng vô dụng, Đoạn Di chính là không chịu uống thuốc.
Hách San San: “Ngoài sốt ra, cậu còn triệu chứng gì nữa không?”
Tưởng Vọng Thư: “Không ho, không sổ mũi, chỉ sốt nhẹ thôi, sao mình thấy không giống cảm cúm nhỉ?”
Hách San San lo lắng: “Mình cũng thấy thế, nếu không phải lớp trưởng Đoạn là Alpha, mình còn tưởng cậu ấy phát tình cơ, triệu chứng này giống với kỳ phát tình của Omega ghê…”
Đoạn Di sốt đến choáng váng, không nghe rõ câu nói đó, thuận miệng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, mình nằm nghỉ một lát là khỏi.”
Cậu cứ thế nằm úp mặt xuống bàn suốt cả ngày, giáo viên nào vào lớp nhìn thấy Đoạn Di nằm bò ra bàn, ai nấy đều đến hỏi han ân cần. Có thể thấy tuy Đoạn Di nghịch ngợm nhưng mối quan hệ với mọi người quả thực rất tốt.
Giáo viên dạy Văn còn mang theo cả nhiệt kế: “Bình thường hoạt bát như vậy, sao bị sốt một chút mà lại yếu ớt thế này? Đã báo với giáo viên chủ nhiệm chưa?”
Tưởng Vọng Thư: “Rồi ạ, tối nay em sẽ xin giấy ra ngoài đưa Đoạn Di đến bệnh viện.”
Giáo viên dạy Văn gật đầu: “Được, trong văn phòng thầy có nước nóng, trong lớp hết thì lên chỗ thầy lấy.”
Tan học buổi chiều, Tưởng Vọng Thư lập tức đến phòng giáo vụ xin giấy ra ngoài.
Các bạn học tranh thủ đến căn tin ăn cơm tối, chẳng mấy chốc trong lớp đã vắng tanh.
Chỉ còn lại Đoạn Di đang nằm bò ra bàn và Thịnh Vân Trạch vẫn ngồi im tại chỗ, hắn tháo tai nghe xuống, đi đến bên cạnh Đoạn Di.
Đoạn Di dường như cảm nhận được hắn đến gần, ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Cậu để ý đến tôi làm gì…”
Không phải nói là không để ý đến cậu sao? Không phải cả ngày hôm nay đều coi cậu như không khí sao?
Sau khi bị sốt, Đoạn Di phát hiện bản thân cũng trở nên yếu đuối hơn, vừa nhìn thấy Thịnh Vân Trạch là muốn tủi thân đến phát khóc.
Nghĩ thầm: Thôi, cứ để tôi chết vì sốt luôn cho rồi.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng lên tiếng, vừa mở miệng đã là lời chế nhạo, cứ như thể đã nhịn cả ngày trời: “Cậu cần tôi để ý đến cậu sao?”
Hắn nhớ lại những gì mình đã thấy ngày hôm nay –- Bên cạnh Đoạn Di lúc nào cũng có người vây quanh.
Dù là bạn bè, người ngưỡng mộ hay là bạn trai cũ, người có mối quan hệ mập mờ, tất cả đều quan tâm đến cậu ấy vô cùng tỉ mỉ, chu đáo.
Hừ, sự quan tâm của hắn thì tính là gì chứ?
Thịnh Vân Trạch đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Phương Vân và Hách San San.
Cũng nghe thấy câu nói đó của Phương Vân. Cô ấy nói đúng, Đoạn Di có thế giới và bạn bè riêng của cậu ấy.
Cậu và bọn họ thân thiết vô cùng. Còn Thịnh Vân Trạch giống như người ngoài cuộc vậy, không thể hòa nhập vào được.
Điều này khiến sự bực bội trong lòng hắn cứ thế kéo dài suốt cả ngày.
Bề ngoài, Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di không hề có giao thiệp gì với nhau, thậm chí là bạn cùng lớp, có khi cả ngày cũng không nói với nhau câu nào.
Nhưng trong góc khuất không ai hay biết, họ lại có bí mật mà người khác không thể nào biết được.
Đoạn Di nằm úp mặt trên bàn, khẽ cử động, nắm lấy vạt áo đồng phục của Thịnh Vân Trạch hờn dỗi nói: “Cần.”
Một chữ ngắn ngủi nói ra đầy mạnh mẽ, nhưng bàn tay nắm lấy vạt áo của hắn lại vô cùng cẩn thận, ngoan ngoãn.
Bàn chân Thịnh Vân Trạch như mọc rễ, bỗng dưng không nhấc lên nổi nữa.
Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Thịnh Vân Trạch, cậu ngồi đây với tôi một lát thôi, lát nữa là được rồi.”
Gáy cậu lại bắt đầu đau nhói, Đoạn Di hít sâu một hơi, tay cậu nóng hổi, vừa chạm vào mu bàn tay của Thịnh Vân Trạch, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh.
Thời gian ủ bệnh của kỳ phát tình do pheromone gây ra là từ hai đến ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ hai.
Thịnh Vân Trạch ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi sữa. Trước đây hắn đã từng ngửi thấy mùi hương này rồi, nó cứ quẩn quanh bên hắn suốt mấy ngày trời, không biết phát ra từ đâu.
Đó là một mùi hương ngọt ngào, tinh khiết, rất giống mùi nước cốt dừa.
Chỉ là lần này nó nồng nặc hơn trước rất nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đoạn: Dùng giọng điệu hung dữ nhất làm điều đáng yêu nhất
Giáo thảo: Làm sao bây giờ? Vợ mình vừa đáng yêu lại vừa được lòng người khác quá đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT