Trên đường về nhà, Tô Diệp đã giúp Nhím Vạn Kim giảm không ít “gánh nặng”, đến mức mà khi về đến nhà gỗ, Nhím Vạn Kim đưa đồ thì cậu đã ăn không nổi nữa rồi.
Tô Diệp vén tà áo sơ mi lên, để lộ chiếc bụng tròn vo của mình: “Chú ơi, thật sự ăn không nổi nữa rồi ạ!”
Vì trẻ con loài người có lớp da bụng mỏng nên phần bắp thịt ở bụng không phát dục hoàn thiện, vốn dĩ sẽ tròn rõ hơn chút nhưng khi Tô Diệp mới đến khu ô nhiễm lại gầy trơ xương, ngay cả phần bụng tròn mịn vốn nên có ở trẻ con cũng lép xẹp... Giờ nó mũm mĩm trông có vẻ thuận mắt hơn rồi.
Trẻ con ấy mà, vẫn nên tròn trịa mới xinh. Nhím Vạn Kim hài lòng nghĩ thế.
Tô Diệp không biết suy nghĩ của chú Kim, thấy ông ấy không kiên trì bắt mình ăn tiếp nữa bèn thả tà áo xuống, xoa bụng bằng bàn tay bé nhỏ, vừa nãy đi bộ còn không thấy gì, giờ vừa dừng lại cậu đã thấy trướng quá chừng, phải làm gì đó để tiêu bớt.
Cậu đảo mắt một vòng quanh nhà gỗ, cuối cùng nhìn vào đống túi lớn túi nhỏ trong góc tường— Đồ vừa mang về nhà vẫn chưa được dọn dẹp kia kìa.
Ngay từ nhỏ bà Tô đã để cậu tự dọn đồ chơi và đồ ăn vặt của mình, thỉnh thoảng Tô Diệp cũng sẽ ương bướng mặc kệ, nhưng đa phần vẫn sẽ nghe lời mẹ. Thế nên Tô Diệp cũng nạp được một ít kiến thức nhỏ cho mình. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play