Tô Diệp vừa dứt lời thì cậu cũng cảm nhận được Nhím Vạn Kim ở sau lưng mình bỗng dừng bước lại.
Nhím Vạn Kim biết mình chỉ là một vật ô nhiễm chưa đi đến bước đường cùng thôi, cũng không khác gì với những vật ô nhiễm hoàn toàn mất khống chế là mấy, dù sao cũng sắp bị nhốt vào nhà giam vật ô nhiễm, ông ấy biết mình không thể ở cạnh Tô Diệp thêm bao lâu nữa, sớm muộn gì thì ông ấy cũng phải buông tay mà thôi.
Đến lúc đó thứ mà cậu nhóc phải đối mặt không đơn giản chỉ là nhìn thấy những vật ô nhiễm vặn vẹo, đáng sợ như thế đâu.
Nhưng… Nói cho cùng thì ông ấy cũng không thể nào nhẫn tâm được. Khi đứng trước một cậu nhóc như Tiểu Thụ Diệp thì ông ấy càng muốn cưng chiều cậu nhiều hơn.
Nên khi nghe Tiểu Thụ Diệp chủ động nói mình muốn xuống đất để đi thì có thể nói Nhím Vạn Kim còn hoang mang hơn cả Tiểu Thụ Diệp nữa, tim ông ấy đập với tốc độ y hệt như lúc bệnh ô nhiễm phát tác vậy.
Một lúc lâu ông ấy mới có thể khôi phục lại như bình thường, sau đó hỏi như muốn xác định lần nữa: “Nhóc muốn tự đi thật sao?”
Cái đầu với mái tóc bồng bềnh của cậu nhóc gật nhẹ vài cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT