Chỉ Cần Anh Thích Em

chap 6


3 tuần

trướctiếp

Sáng hôm sau!

 

Cô mơ màng tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt để làm quen với ánh sáng bên ngoài, cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh cuối cùng lại dừng ngay gương mặt khôi ngô của cậu.

 Cô nhìn cậu nhíu mày! Cố gắng ngồi dậy bước xuống giường cô tiến lại gần cậu nhìn thẳng vào gương mặt hút hồn của cậu. Nhất thời không kiểm soát mà chạm vào ấn đường thái dương của cậu. Trong lòng lại thầm nghĩ “anh cứ quan tâm em thế này… thì làm sao em từ bỏ được tình cảm em dành cho anh đây”

Cậu có cảm giác có người chạm vào mình theo phản xạ của bảm thân mà đột nhiên nắm tay cô lại làm cô bất giác mà giật mình.

Cậu mở mắt ra nhìn cô “là em sao?”

Cô nhìn cậu mỉm cười “em làm tỉnh giấc sao?”

“Mà sao anh không chịu về phòng ngủ mà lại ngủ ở đây! Không cảm thấy đau lưng à”

“Anh sợ giữa dêm em lại thức giấc nên ở đây canh em”

Chưa để cô nói thêm cậu liền hỏi

“Em có khó chịu ở đâu không?”

“Có cảm thấy đau đầu không?”

“Có đói không?”

“Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”

Cô không nói gì cứ nhìn cậu chằm chằm cậu thấy cô không nói gì liền ngồi thẳng dậy “em…”

Cô chưa đợi cậu nói hết câu thì vội cười và nói

“Anh hỏi em nhiều như vậy em biết trả lời làm sao chứ.”

“Giờ em sẽ trả lời từng câu. Em rất bình thường không bị làm sao hết anh nhìn xem. Cũng không đau đầu gì hết”

“Nhưng mà có điều” nghe cô nói vậy cậu nhíu mày nhìn cô “có điều làm sao?”

Cô nhìn thấy cậu như vậy liền cười và nói “em đói rồi thật sự rất đói luôn!”

Cậu nghe vậy đưa tay lên cốc đầu cô “nhóc con! Dám trêu anh sao?

Cô cười và nói “em nào dám chứ”

 “Thôi được rồi, em đi vệ sinh cá nhân đi anh xuống làm món em thích cho em ăn”

“Nghe anh”

Nói rồi cô cũng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Cậu thì cũng về phòng mình vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp làm đồ ăn cho cả hai.

Cô vệ sinh xong đi xuống thì thấy cậu đứng trong bếp cô liền hỏi cậu “anh nấu món gì cho em ăn thế?”

Cậu ngước lên nhìn cô “xuống rồi à, lại ngồi đi cũng gần xong rồi”

 “Anh nấu súp rau củ với lại phở cho em ăn” cô nghe tới tới phở thì hớn hở nói với cậu “anh à nhanh đi em đói lắm rồi đây!”

“Được thôi chờ một lát”

Nói rồi cậu bưng đồ ăn ra cho cô. Cô nhìn thấy đồ ăn mặt bí xị lại, cậu thấy vậy liền nói “em ăn xong chén súp này thì mới được ăn phở”. Nói rồi cậu cũng ngồi xuống cùng cô ăn súp. Cô nhìn vào chén súp cau mày khó chịu giọng nói có chút đanh đá vang lên!

“ Anh à sao lại có cà rốt… em không muốn ăn chúng một xíu nào cả” 

“Ăn vào cho đủ chất em như cây tăm rồi còn kén ăn sao?”

Cô bĩu môi lắc đầu rồi vớt cà rốt qua chén của cậu “ kêu em ăn gì cũng được chứ cà rốt thì không bao giờ!”

Cậu nghe vậy cũng không nói gì mà lo ăn phần của mình. Cô lại cất tiếng hỏi tiếp “anh tới ngày truyền máu chưa?”

“Tới rồi! Là hôm nay, chiều nay anh đi”

Cô nghe cậu nói vậy cũng gật đầu rồi tiếp tục ăn nhưng trong đầu lại có một dòng ký ức chạy ngang qua khiến cô bất giác ngồi sững người.

Hồi ức!

 Năm cậu 15 tuổi do cậu chỉ cấm đầu vào học tập và làm việc dẫn đến  cậu bị kiệt sức đến mức ngất xỉu cũng may là được cô và mọi người phát hiện nên đã đưa cậu đến bệnh viện kịp thời.

“ Bác sĩ anh của con sao rồi ạ”

“ Cũng may là đưa đên kịp thời nhưng do làm việc quá mức dẫn đến kiệt sức! 

Dẫn đến bệnh nhân bị thiếu máu trầm  trọng, bệnh nhân lại mang nhóm hiếm đó là nhóm máu D nên cậu ấy chỉ tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải tìm được nhóm nháu phù hợp với cậu ấy không thì tôi e rằng cậu ấy sẽ không qua khỏi”

“Nhưng nhóm D lại chỉ có tỉ lệ 0,3% người trên thế giới sở hữu nó tôi e rằng lần này mạng cậu ấy khó mà giữ rồi!”

Mọi người nghe bác sĩ nói xong thì thất thần đứng bất động. Cô thì sửng sốt cũng vội lên tiếng “thật sự chỉ có nhóm máu D mới phù hợp với anh ấy sao?”

Bác sĩ nghe cô nói vậy liền trả lời “cũng không hẳn, còn một nhóm máu nữa có thể phù hợp với nhóm máu của cậu ấy đó là nhóm F. Vì nhóm máu này là nhóm máu đặc biệt là nhóm duy nhất có thể phù hợp với tất cả nhóm máu”

 Cô nghe tới đây liền nói “con có thể… con mang nhóm máu F”

“Thật sao? Vậy nhanh theo ta”

Nói rồi bác sĩ lấy máu của cô truyền vào cho cậu.

 “Do cậu ấy còn nhỏ lại làm việc quá sức nên dẫn đến cậu ấy bị bệnh thiếu máu trầm trọng muốn cậu ấy duy trì được sức khỏe tốt thì một năm cậu ấy phải đi truyền máu hai lần!

 Kết thúc hồi ức!

cậu thấy cô ngồi bất động thì liền dùng tay chạm vào người cô. Khiến cô giật mình nhìn cậu “em sao thế? như người mất hồn vậy!”

Cô nhìn cậu lắc đầu “ Anh đó! Đừng có mà làm việc quá sức!

“Anh biết rồi mà! Em lo ăn đi còn ăn phở, nguội hết cả rồi”

Nói rồi cậu bước vào trong bưng tiếp hai tô phở ra cho cả hai

 “Của em đây!”

Cô mỉm cười rồi nhận tô phở từ cậu “ thơm quá đi thôi! Đúng là chỉ có anh nấu phở là ngon nhất”

“ vậy sao? Vậy lo mà ăn nhiều vào, anh nấu còn rất nhiều đó”

“ Thanh Thanh, Lịch trình của của em hôm thế nào?”

“ Dạ chút nữa thì em chỉ ghé trung tâm thương mại mua ít đồ, còn trưa thì em sẽ đến công ty để xem lại một vài hồ sơ. Tối thì em sẽ đi ký hợp đồng ạ”

“ ký hợp đồng với Thời Tổng  sao?”

“Đúng rồi anh”

“Nhớ phải cẩn thận với cái tên Thời Tổng đó!”

“Em biết rồi ạ”

Ăn uống xong xuôi thì cậu cũng lên công ty cô miệng thì nói là đi trung tâm thương mại nhưng thật ra là đi đến bệnh viện.

Bệnh viện này là do cậu làm chủ vì cô không thích đi bệnh viện nên cậu đã xây lên một bệnh viện mời toàn là bác sĩ giỏi để dễ dàng hơn trong việc chăm sóc cô và cả cậu!

Bác sĩ Tần thấy cô bước vào liền hỏi ( là bác sĩ thân cận của cô và cậu và việc những năm qua cô âm thầm hiến máu cho cậu chỉ có bác sĩ Tần cậu Trung và cậu Quân biết.)

“ Từ Tổng cô lại đến đây lấy máu sao?”

“Ừm!”

“Chẳng phải máu của cô lưu trữ vẫn còn rất nhiều sao?”

Cô nghe vậy im lặng một lúc rồi cất tiếng trả lời

“ Lưu trữ nhiều một chút cũng không sao để đề phòng lúc không cô tôi mà vẫn có đủ máu truyền cho anh tôi!”

 “Đây đã là lần thứ 10 trong năm cô đến đây lấy máu rồi! Máu lưu trữ cũng rất nhiều rồi cô không cần phải bán mạng như vậy, sức khỏe của cô làm sao chịu nổi chứ?”

“ Tôi biết rồi, anh không cần phải lo! Cứ làm tốt nhiệm vụ của anh, đừng để cho anh tôi biết là tôi hiến máu cho anh ấy, nếu không các người đừng trách tôi”

Xong rồi cô cũng rời đi, bác sĩ Tần nhìn thấy bóng lưng cô xa dần, anh nhìn bóng lưng có chút cô đơn của cô, không kìm được mà bất giác thốt lên câu "Từ Thanh! Gần ấy năm cô thật sự là sống chỉ vì Ngô Tổng thôi sao? Nếu là như vậy thật! Thì rốt cuộc là cô thương anh mình tới mức nào vậy"anh tự nói rồi cũng chỉ tự cười lắc đầu cho qua rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Còn cô giờ cũng đã tới công ty, cô vừa bước vào sảnh thì mọi nhân viên ở đó vừa nhìn thấy cô thì mặt liền biến sắc đứng ngay ngắn nghiêm túc mà cúi đầu 

“Chào cô”. Đợi cô đi vào thang máy rồi bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm

Mọi nhân viên nhìn về hướng thang máy *nhân viên thứ nhất nói* “ Từ tổng sao bao lần tôi gặp cô ấy thì lần này tôi vẫn cảm thấy bị lạnh sóng lưng, mặt của cô ấy lạnh như tảng băng của bắc cực vậy”

* nhân viên thứ 2* “đúng đó! Nhưng dù cô ấy có lạnh lùng như nào thì tôi cũng phải công nhận rằng, dù cô ấy có mặc lên cho mình một chiếc váy quyến rũ hay là đồ công sở đơn giản như hôm nay thì vẫn không thể nào che đi vẻ đẹp chết người của cô ấy”

 

“Anh em nhà họ vừa có tài vừa có sắc đúng thật là độc nhất vô nhị mà” bọn họ nghe vậy tất cả điều gật đầu mà đồng tình, rồi mạnh ai làm việc của người đó.

Ở tại văn phòng của cô, cô đang ngồi chăm chú làm đóng hồ sơ của mình thì chợt nhìn vào đồng hồ thấy đã tới giờ trưa nên cô cố gắng làm xong nốt cái cuối cùng, rồi qua bên văn phòng của cậu rủ cậu đi ăn cùng cô. 

Nhưng vừa định mở cửa vào văn phòng của cậu thì cô lại thấy cậu đang bàn hợp đồng với đối tác. Thấy vậy cô định rời đi thì nghe thấy tiếng nữ nhân đó hỏi cậu

“ Ngô Tổng, tôi nghe nói anh vẫn chưa có gia đình sao?”

“ Ừ! có chuyện gì sao?”

“ vậy cậu thấy tôi có phù hợp với cậu không?”

Cậu không nhìn cô ta lấy một cái nào chỉ chăm chăm nhìn bản hợp đồng, giọng cậu không cảm xúc nói “ tôi không muốn yêu đương, em tôi cũng không muốn tôi lấy vợ”

Cô ta nghe cậu nói vậy liền cười nửa miệng và nói“ em cậu sao? Là Từ Tổng à! sao lại không muốn chứ? Có phải được cậu chiều cô ấy đến mức hư rồi không? Vậy thì cậu càng phải nên lấy vợ, để vợ cậu có thể thay cậu mà dạy lại đứa em gái tiêu tiền phung phí này của cậu rồi!”

Cậu nghe cô ta nói vậy liền ngưng mọi động tác, đóng cái hợp đồng đang xem dang dở lại cậu nhìn thẳng vào cô ta lạnh giọng nói 

“Tôi không có nhu cầu lấy vợ về, để dạy lại em của tôi!”

“Tiêu tiền phung phí sao? Nhà của tôi cũng là của em ấy, tiền của tôi cũng là của em ấy thì sao gọi là phung phí?

“Mà có lẽ giám đốc Cao đây chỉ nghĩ em của tôi là đứa hư hỏng ăn chơi thôi nhỉ? Nhưng cô có thấy có đứa ăn chơi nào mà ngồi vững trên chiếc ghế giám đốc tài chính của tập đoàn Ngô Thiên Long này suốt mấy năm liền không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp