Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 67


1 tuần

trướctiếp

"Diệp Phù, cô ở xa chỗ này không? Cô ở một mình sao? Quả thực tôi không thể tin được còn sẽ gặp được cô, tôi cho rằng cô đã chết."

Diệp Phù... Hiện tại đổi ý giao dịch còn kịp sao?

"Anh thật ồn ào."

Tề Viễn không cho rằng sỉ phản cho rằng vinh: "Tôi không phải ồn ào, tôi chính là lời nói hơi nhiều, vừa thấy như vậy, tuy cô mặc còn rách nát hơn tôi, nhưng khi cô nói chuyện trung khí mười phần, xem ra trôi qua không tồi, a, tôi dẫm phải cái đinh."

Diệp Phù chỉ có thể lấy cờ lê từ ba lô ra, ngồi xuống sau đó giúp anh ta lấy cái đinh đế giày ra.

"Cô lại tùy thân mang theo cờ lê, thứ này phòng thân hẳn là dùng rất tốt, a, đau muốn chết, tôi sẽ không cảm nhiễm chứ."

Diệp Phù đã không muốn nói chuyện với anh ta, dọc theo đường đi đều là Tề Viễn lải nhải, khi trở lại tiểu khu Hạnh Phúc, đã hơn bốn giờ, mặt trời đã dâng lên, ánh nắng nóng rát chiếu ở trên người, quần áo cũng bị ánh sáng mạnh nóng rực nóng lên, Diệp Phù chỉ có thể kéo Tề Viễn chạy chậm lên đường, tiến vào tòa D, hai người nằm liệt ngồi dưới đất thở hổn hển từng ngụm.

Tuy cách quần áo, nhưng cánh tay và đùi đều bị bỏng rát, Diệp Phù quay đầu lại nhìn Tề Viễn, nếu không phải người này kéo chân sau dẫm cái đinh không đi được, cô đã sớm trở lại.

"Cô đang trách tôi sao?" Tề Viễn rụt cổ, vẻ mặt khô cạn vết máu, nhìn qua vừa xấu lại có thể sợ.

"Anh nói đi?" Diệp Phù hừ một tiếng, giọng nói cũng không tốt.

"Tôi đã thảm như vậy, cô cũng đừng so đo với tôi, cùng lắm thì, đồ vật phòng tối kia, chúng ta chia bảy ba, cô 7 tôi 3."

Diệp Phù lạnh lùng cười,"Cho nên, ban đầu anh muốn chia như thế nào?"

"Chia đôi, công bằng chứ?"

"Nhưng tôi muốn lấy hết, một phân đều không chia cho anh." Diệp Phù đứng dậy, vỗ vỗ đất cát trên người, cong eo đi lên trên tầng, Tề Viễn khiếp sợ cách làm Hoàng Thế Nhân của cô, nhưng hiện tại người ở dưới mái hiên, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể oan ức đi theo lên.

"Ít nhất chia cho tôi một chút, cô tám tôi hai? Không được sao? Vậy cô chín tôi một? Còn không được sao?"

Diệp Phù hít sâu một hơi, dừng bước chân lại quay đầu nhìn anh ta.

"Chia cho anh bao nhiêu đến lúc đó xem tâm tình của tôi, tòa nhà này tổng cộng ở năm người, anh tùy tiện tìm một gian phòng trống ở đi, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi nhận thức những người khác, ở nơi này phải thủ quy củ, nếu không, anh hiểu ý của tôi chứ."

Không tuân thủ quy củ sẽ chết, Tề Viễn điên cuồng gật đầu.

Hai người đi vào tầng mười, Diệp Phù chỉ vào cửa nhà mình nói: "Đây là nhà tôi."

"Phòng bên cạnh đều trống, tầng 11 bị đổi thành phòng tập thể thao, tầng 12 có người ở nhà hai, cảnh sát Tống và con trai của anh ta Văn Văn, còn có Hạ Duệ và Chương Nguyên."

Diệp Phù dẫn anh ta đi lên tầng 12, gõ cửa nhà cảnh sát Tống, rất nhanh cảnh sát Tống đã cửa mở ra, nhìn thấy Diệp Phù bình an trở về, anh ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy vẻ mặt đầy máu của Tề Viễn phía sau cô.

"Anh Tống, đây là Tề Viễn, tạm thời ở nơi này." Diệp Phù đơn giản giải thích lai lịch của Tề Viễn.

Cảnh sát Tống gật đầu: "Được, tôi đã biết, Tề Viễn, hoan nghênh anh, tôi tên Tống Xuân Hòa, gọi tôi là anh Tống là được."

Tề Viễn biết người đàn ông trước mắt là cảnh sát, vô cùng kích động: "Chào anh, anh Tống, tôi tên Tề Viễn, tôi và Diệp Phù là khi bùng nổ độc quen biết, đó là một ban đêm mưa sa gió giật..."

"Ngừng, câm miệng." Diệp Phù nhịn xuống xúc động muốn đánh Tề Viễn, hung hăng nhìn anh ta một cái.

Tề Viễn cười hắc hắc, mặt huyết nhục mơ hồ thiếu chút nữa dọa khóc Văn Văn tránh ở phía sau cảnh sát Tống.

Vừa vặn, Hạ Duệ và Chương Nguyên cách vách mở cửa ra, Diệp Phù lại giới thiệu Tề Viễn cho hai người.

Một lát, mọi người xem như giao tiếp ngọn nguồn, Tề Viễn ở nhà họ Trần cách vách Diệp Phù, cảnh sát Tống, Hạ Duệ và Chương Nguyên giúp anh ta dọn dẹp nhà ở, Diệp Phù cảnh cáo anh ta vài câu thì về nhà, đóng cửa lại, Diệp Phù gỡ ba lô xuống, cắn răng cởi quần áo trên người.

Mặt, cánh tay, cổ, đùi, cẳng chân đều có trình độ bỏng rát khác nhau, Diệp Phù làm rửa sạch đơn giản, dùng túi chườm nước đá đắp địa phương bỏng rát, giảm bớt một ít sau đó bôi thuốc mỡ lên, đau đớn mới đè ép xuống.

Tối hôm qua thu hoạch không tồi, Diệp Phù sửa sang đồ vật tối hôm qua thu một lần nữa sau đó chỉnh tề bỏ vào không gian, giá để đò cũng có tác dụng, đồ ăn có thể đặt ở bên trên.

Lấy ra hai cái tủ sắt lục soát ở tầng cao nhất hội sở, Diệp Phù trực tiếp bạo lực mở ra, một cái tủ sắt trong đó có mấy bộ châu báu, Diệp Phù cũng không biết thật giả, nhưng châu báu lộng lẫy bắt mắt, thật sự khó có thể từ chối.

Bên trong một tủ sắt khác có một khẩu súng, còn có mấy hộp đạn, trái tim Diệp Phù nhảy thật sự nhanh, đây là lục soát ở giữa giường trong phòng, nệm của cái giường bọt biển kia bị đào rỗng bên trong để hai cái tủ sắt này, vốn rằng chỉ là một ít vàng bạc châu báu, không nghĩ tới còn có vũ khí cô tâm tâm niệm niệm, đôi mắt Diệp Phù đều sáng lên.

Súng lúc trước mang về ở chỗ bọn cướp tới cũng có thể dùng, lập tức có được hai thanh vũ khí, Diệp Phù đột nhiên có một loại cảm giác một đêm phất nhanh.

Nghiên cứu trong chốc lát, cô thu lại, bận rộn cả đêm, vừa mệt lại buồn ngủ rồi đói, bụng còn hơi không thoải mái, Diệp Phù nhìn lịch ngày, hai ngày này kinh nguyệt sẽ phải đến thăm.

Cơm hộp trong không gian đã không nhiều lắm, xem ra cô cần bỏ vào một ít, Diệp Phù lấy ra một hộp cơm xào thịt nhỏ, sau khi ăn no không hình tượng nằm ở trên chiếu, gió điều hòa thổi ở trên người, lạnh căm căm cực kỳ thoải mái, Diệp Phù nghĩ phòng tối Tề Viễn nói kia, không đến hai phút đã ngủ.

Một giấc này Diệp Phù không ngủ bao lâu, bỏng rát trên người quá đau, sản phẩm cao su đặt ở dưới mặt trời, chỉ vài phút đã hòa tan bốc khói, có thể nghĩ ánh sáng mặt trời có bao nhiêu đáng sợ.

Cô dậy sau đó bôi thuốc cho mình lại lần nữa, thừa dịp kinh nguyệt còn chưa tới, dùng nước lạnh gội sạch cái đầu, tuy rất nhiều nước, nhưng cô cũng luyến tiếc lãng phí, dùng nước xong còn có thể tưới hoa hoặc là rửa chân.

Buổi chiều, cô cầm bình ắc-quy tiến vào phòng bếp, từ không gian lấy ra một máy hút khói phi thường công nghệ cao, đây là cô lấy từ Phong Lâm Phủ, máy hút khói này chủ yếu là dùng để hút khói dầu nướng BBQ, chỉ có ống đựng lớn như vậy, đặt ở bên cạnh, khói dầu sẽ lập tức bị hút, hơn nữa không có bất kì tiếng gì.

Diệp Phù cảm thấy mình nhặt được bảo bối, cô vốn đang lo lắng khi nấu cơm mở máy hút khói sẽ làm ra tiếng vang lớn rước lấy phiền toái, có thứ đồ chơi này, cô không cần lo lắng đề phòng.

Đồ ăn món cay Tứ Xuyên món ăn Quảng Đông...

Diệp Phù dựa theo thực đơn bắt đầu nghiên cứu, bụng lại không biết cố gắng mà vang lên lộc cộc.

Đúng rồi, còn có thể lại nấu một ít chè đậu xanh và bánh trôi lạnh.

Trong không gian rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, gần như chưa từng động đến, Diệp Phù quyết định chuẩn bị đủ thức ăn chín ăn một hai năm.

Buổi tối, Diệp Phù mới vừa thu thập xong phòng bếp, cửa đã bị gõ vang, cũng may cô bỏ điều hòa vào phòng ngủ, phòng khách vẫn nóng, miễn cho có người lại đây gõ cửa, sau khi mở cửa ra, một luồng gió lạnh thổi ra, cô cũng không giải thích được.

Tề Viễn đứng ở hành làng, mặt anh ta làm đơn giản băng bó, bộ dáng vô cùng buồn cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp