Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 66


1 tuần

trướctiếp

"Tôi mẹ nó để mà chạy, chạy đi, sao không chạy, lão tử đánh chết mày, lão tam, lấy đồ vật trong lòng nó ra, phế chân nó đi."

"Vâng, anh Thành."

Diệp Phù ngã một cái, đang muốn bò dậy, đã nghe được chỗ ngoặt phía trước truyền đến vài tiếng động tĩnh, cô ngừng thở nghiêm túc nghe, trong mơ hồ, còn nghe được vài tiếng than nhẹ thống khổ.

"Anh Thành, đồ vật thật đúng là không ít đâu, cũng không biết nó tìm được ở nơi nào, vận khí của chúng ta thật tốt, gặp được một con dê béo."

"Được rồi, lấy đồ vật lại đây, nhanh giải quyết nó đi."

"Đừng, đừng giết tôi, đồ vật đều cho các người, tha cho tôi một mạng." Tiếng cầu cứu hèn mọn chỉ đổi lấy ẩu đả và cười nhạo càng tàn khốc hơn.

Diệp Phù nhíu mày, giọng nói này, hình như cô đã nghe qua ở nơi nào đó.

"Cầu xin các anh, buông tha cho tôi, tôi từ bỏ đồ vật..."

Diệp Phù mở to hai mắt, đây không phải người lúc trước ở công ty y dược gặp được kia sao? Gọi là gì? Tề, Tề Viễn?

"Buông tha mày? Ha ha, nằm mơ, vừa rồi bảo mày để đồ vật lại mày một hai phải chạy, hại lão tử ngã một cái, lão tam, đánh gần chết mới thôi, dùng sức chút."

Người đàn ông tiểu đệ lên tiếng, nâng chân lên muốn đá về phía bụng của Tề Viễn, ánh mắt Diệp Phù rùng mình, cầm lấy cục đá bên cạnh ném ra ngoài, trực tiếp đập ở trên đầu lão tam, đầu lão tam nở hoa, nháy mắt máu chảy như suối ngã xuống đất không dậy nổi.

"Ai? Ra đây, ai mẹ nó đánh người của tao. Lão tam, dậy, mày mẹ nó thật yếu ớt."

Người đàn ông sợ tới mức nhìn chung quanh đồng thời trong miệng còn đang mắng chửi, Diệp Phù đứng dậy vỗ vỗ đất cát trên người, đi từng bước một về phía gã.

"Tìm mọi người mày sao?"

Trong tay Diệp Phù còn cầm một cục đá, trên người cô tất cả đều là đất cát, toàn bộ võ trang nhìn không ra bộ dạng, có thể là hồi lâu không nói chuyện, giọng của cô còn hơi trầm thấp khàn khàn.

"Vừa rồi là mày dùng cục đá đập lão tam?"

Diệp Phù nhìn về phía người đàn ông nằm ở đất cát vẫn không nhúc nhích, buông tay.

"Trừ tao ra còn có thể là ai?"

Người đàn ông tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, gã nhặt đao trên mặt đất lên muốn xông về phía Diệp Phù, Diệp Phù ném cục đá trong tay ra, rất chính xác, cục đá trực tiếp rơi ở trên đầu của gã, gã lay động hai cái, ngã thẳng tắp xuống.

"Sao cô ở chỗ này?" Tề Viễn giãy giụa đứng dậy, nói xong phun ra một búng máu, lảo đảo hai cái lại ngã xuống mặt đất.

"Còn nhận ra được tôi?" Diệp Phù hơi ngoài ý muốn.

"Tôi là làm nghiên cứu, không chỉ có mũi linh, lỗ tai cũng linh."

"Được rồi, tôi đi đây, anh cũng nhanh trở về đi, hai người này còn chưa có chết đâu."

Diệp Phù có lợi hại, cũng không làm được dùng một cục đá đập chết người, chỉ là đánh hôn mê mà thôi.

"Chờ một chút." Tề Viễn bò qua ôm túi của mình ở trong ngực, lại lảo đảo đứng lên lần nữa.

Diệp Phù nhìn trên mặt trên người anh ta đều là máu, quả thực thảm không nỡ nhìn.

"Làm sao vậy?"

"Nữ hiệp, đây là lần thứ hai cô cứu tôi, còn không biết tên của cô đâu."

Diệp Phù nhìn mặt anh ta huyết nhục mơ hồ khóe miệng co rút: "Tôi tên là Diệp Phù."

"Diệp Phù, được, tôi nhớ kỹ, cô còn nhớ rõ tên của tôi không? Tôi tên Tề Viễn."

Diệp Phù gật đầu: "Nhớ rõ, anh không đi căn cứ sao?"

Tề Viễn lại phun ra một búng máu, ấn ngực, khó khăn nói: "Không muốn đi."

Diệp Phù nhớ rõ anh ta có một con mèo, nhưng nhìn tình huống này, chính anh ta đều tự thân khó bảo toàn, đoán chừng con mèo kia cũng đã mất.

"Mèo của tôi, tháng sáu đã đã chết." Anh ta như là nhìn ra nghi hoặc của Diệp Phù, chủ động mở miệng giải thích nói.

Diệp Phù nhìn đôi mắt mệt mỏi của anh ta, an ủi nói lại không biết nói như thế nào, không khí lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.

Lúc này, Tề Viễn đột nhiên cầm lấy đao của bọn cướp, cắt cổ hai bọn cướp đã hôn mê, sau đó còn cởi quần áo của bọn cướp trực tiếp mặc lên trên người mình, Diệp Phù nhìn tất cả việc này, bất động thanh sắc lui về sau một bước.

Cô nhỏ giọng nói câu “Gặp lại” rồi nhanh chân rời đi, qua năm phút, Diệp Phù quay đầu lại nhìn Tề Viễn đi theo phía sau cô năm sáu mét, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.

“Đi theo tôi làm gì? Muốn lấy oán trả ơn?”

“Tôi không có chỗ để đi.”

“Tôi sẽ không thu lưu anh.” Giọng nói của Diệp Phù lạnh xuống.

"Không cần thu lưu tôi, tôi sẽ không phiền toái cô, chỉ là, tôi có thể biết cô đang ở chỗ nào hay không?"

Diệp Phù đi đến trước mặt anh ta, nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

"Không thể."

"Cô để tôi ở gần cô, tôi có thể nói cho cô một bí mật."

Diệp Phù tức cười: "Anh cảm thấy bí mật của anh rất đáng giá sao?"

"Ừ, bí mật này rất đáng giá, phó tổng công ty chúng ta ở trước mạt thế đã xuất ngoại, bà ta vẫn luôn không trở về, tôi biết nhà bà ta ở nơi nào, bà ta có một phòng tối, bên trong có không ít đồ vật."

Ánh mắt Diệp Phù xem kỹ vẫn luôn không dời đi từ trên người Tề Viễn, Tề Viễn thản nhiên mà đối diện với cô, một phút sau, Diệp Phù khẽ cười một tiếng.

"Không có hứng thú."

"Bà ta sớm đã kết hôn với một người Mỹ cầm thẻ xanh nước M, cho nên thi chứng nhận cầm súng ở nước ngoài, còn mua không ít vũ khí, tôi biết phòng tối kia, nhưng tôi mở không ra."

Diệp Phù nhướng mày: "Làm sao anh biết được?"

Tề Viễn trầm mặc không nói lời nào, Diệp Phù hừ lạnh một tiếng muốn đi, anh ta nóng nảy.

"Lúc trước bà ta có ý với tôi, lấy danh nghĩa công việc lừa tôi đến nhà bà ta, lúc này tôi mới phát hiện."

Diệp Phù... Đây là cô có thể nghe sao?

"Anh hẳn là hơn ba mươi tuổi đi? Hơn nữa tôi thấy anh gầy như vậy, vóc dáng cũng không cao, diện mạo... Anh xác định anh không đùa tôi?"

Tề Viễn tức giận đến lại phun ra một búng máu, Diệp Phù sợ tới mức nhanh lui ra phía sau hai bước, miễn cho bắn lên trên người mình.

"Năm nay tôi 29 tuổi, lúc bà ta có ý với tôi tôi mới 26 tuổi, hơn nữa tôi có 1m78, tôi lớn lên không xấu." Cảm giác lời nói này, anh ta là gào rống ra.

Không khí lại lâm vào trong an tĩnh quỷ dị lần nữa, một lát sau, Diệp Phù khụ một tiếng, xấu hổ sờ lỗ tai.

"Đã biết, nhỏ giọng chút, anh muốn đưa tới phiền toái sao?"

Tề Viễn rất oan ức: "Cô tiến hành công kích nhân thân với tôi."

Diệp Phù lại khụ một tiếng.

"Vậy bà ta đắc thủ sao?" Sau một hồi, Diệp Phù mãn nhãn bát quái nghẹn ra một vấn đề như vậy, Tề Viễn che ngực lại, lại muốn hộc máu.

"Không có! Sao tôi có thể bán đứng chính mình, bà ta đều sắp năm mươi tuổi, tóm lại, tôi đã nói hết lợi thế rồi, cô nói đi, muốn làm giao dịch này với tôi hay không."

Diệp Phù suy nghĩ vài giây, đồng ý.

"Nếu anh lừa tôi, hoặc là có lòng gây rối, tôi sẽ giết anh."

Tề Viễn giơ lên tay phải thề: "Tôi dùng mặt tôi và thân cao thề, nếu tôi lừa cô hoặc là muốn hại cô, khiến cho tôi hủy dung hoặc là khiến tôi lùn hai mươi cm."

Diệp Phù một lời khó nói hết mà nhìn anh ta.

"Kỳ thật, anh đã hủy dung rồi."

Tề Viễn lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa không đứng vững: "Cô có gương không?"

"Không có."

"Tôi thật sự hủy dung?"

Diệp Phù... Đây là trọng điểm sao?

"Nhìn qua là hủy dung, vậy không quan trọng, anh là một người đàn ông, còn để ý cái này? Mau đi, trời sắp sáng rồi."

Tề Viễn che lại ngực lại muốn hộc máu, Diệp Phù lại cách xa anh ta một ít, đôi tay anh ta khẽ run, một bộ dáng trời sập xuống.

Diệp Phù không để ý anh ta, chống gậy tiếp tục lên đường, Tề Viễn thấy cô vô tình như vậy, đều không an ủi mình, cũng cảm thấy không thú vị, khập khiễng đi theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp