Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 64


1 tuần

trướctiếp

Phòng thí nghiệm còn có một phòng để đồ, nơi này là nơi bọn học sinh thay quần áo và để đồ vật, sau khi Diệp Phù tiến vào, nhanh chóng lấy nước chuẩn bị tốt từ trong không gian đặt ở trong một góc.

"Anh Tống, Hạ Duệ, Chương Nguyên, nơi này có nữa."

Ba người vừa nghe lời này, vội vàng chạy vào gian để đồ, khi nhìn thấy năm thùng nước trong một góc, Hạ Duệ Và Chương Nguyên ôm nhau khóc, ngay cả cảnh sát Tống cũng không dám tin tưởng nhìn Diệp Phù.

"Chúng ta năm người, vừa vặn một người một thùng, nhưng, anh Tống anh một mình cõng được hai thùng sao?"

"Có thể có thể có thể, khẳng định có thể." Cảnh sát Tống kích động đến nói năng lộn xộn, anh ta tiến lên vuốt thùng nước, nhìn thấy bên ngoài thùng có một ít hôi đọng lại, thật cẩn thận lau khô, bê nước tới trước mặt mọi người.

"Tiểu Diệp, nước là cô dẫn chúng tôi tìm được, cô hai thùng, chúng ta ba thùng."

Diệp Phù xua tay: "Lần trước các anh tìm được đồ , cũng vô điều kiện phân cho tôi, lần này tôi tìm được nước cũng là vui mừng ngoài ý muốn, đừng so đo những việc này, lại tìm xem có đồ vật khác hay không, chúng ta vẫn là nhanh trở về đi, Văn Văn còn ở trong nhà."

"Được." Cảnh sát Tống nặng nề gật đầu, sau đó quay người lại, Diệp Phù ba người coi như không thấy được đôi mắt đỏ bừng của anh ta, ăn ý mà dời đi ánh mắt.

Mấy người cạy tủ nhỏ ra, lấy toàn bộ đồ vật bên trong ra.

Trang phục phòng hộ phòng thí nghiệm, khẩu trang, găng tay, mì gói, kẹo trái cây, cồn, povidone, băng gạc, đường glucose...

Đồ vật thật đúng là tìm được không ít, cảnh sát Tống đưa ra trở về lại chia sau, thùng để nước buộc lại treo phía sau lưng, vật tư khác dùng bức màn bộc lại, treo trên vai, trong tay lại cầm một ít, một chuyến này thắng lợi trở về, tuy rất nặng rất mệt, nhưng mỗi người đều rất vui vẻ.

Diệp Phù cũng rất vui vẻ, còn nhân tình, trong lòng mọi người đều sẽ thoải mái một ít, không có người thích chiếm tiện nghi của người.

Cô cũng vậy.

Về đến nhà, Diệp Phù nhìn nước vác trở về cười khổ, cô thực sự có ý tứ, lấy đồ vật từ trong không gian ra, còn phải từ mấy km lại cõng trở về.

Kỹ thuật diễn thật đúng là không tồi, nếu là tiến vào giới nghệ sĩ, cao thấp có thể lấy được giải Oscar rồi.

Vật tư tìm kiếm từ phòng thí nghiệm trở về mọi người chia đều, vẫn là một người một phần, nhiều ra tới một lọ cồn thuộc về Diệp Phù.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, tất cả mọi người toàn tâm đầu nhập vào học tập thuật phòng thân với cảnh sát Tống, nhưng ngay từ đầu, mọi người đều là đang kéo gân, duỗi thân, đứng tấn, tập hít đất, vượt qua trong huấn luyện lực lượng và huấn luyện tốc độ.

Cho đến khi mọi người bắt đầu rơi vào cảnh đẹp, cảnh sát Tống mới bắt đầu dạy thuật phòng thân, bởi vì oi bức, cho dù là ở trong nhà, thời gian một ngày huấn luyện không thể vượt qua ba giờ, Diệp Phù về đến nhà, tiếp tục tăng ca luyện tập, không chỉ là cô, Hạ Duệ và Chương Nguyên cũng khắc khổ nỗ lực, so với Diệp Phù, hai người bọn họ băn khoăn sẽ càng nhiều đồ vật hơn.

Sợ hãi lại gặp được người xấu lần nữa, cũng sợ bởi vì nhỏ yếu mà bị vứt bỏ.

Diệp Phù kéo hai chân bủn rủn về nhà, ngồi xổm xuống, lên, chen chân vào, giơ tay đều nhức mỏi, cô không nghĩ tới mình rèn luyện tầng như vậy, tự nhận là tính tố chất thân thể không tồi, nhưng mà ở trên tay cảnh sát Tống, hai hiệp đã bại trận, không có cung nỏ, Diệp Phù ở trước mặt người đàn ông lực lượng tuyệt đối, vẫn là hơi kém cỏi, huống hồ cô không có khả năng vĩnh viễn ỷ lại cung nỏ.

Đảo mắt tới tháng mười, Diệp Phù học tập đã có chút thành quả, trong khoảng thời gian này, cảnh sát Tống ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài xem xét tình huống bên ngoài, có thể là nhiệt độ đã tăng lên 53 độ, bên ngoài đã không có tung tích của bất kì kẻ nào.

Diệp Phù vẽ cho mọi người một tấm bản đồ Lan Thành đơn giản, vẽ một ít địa thế cao hơn khu nhà ra, để mọi người có thể đi thử vận khí.

Lan Thành thật sự là quá lớn, đây là một thành phố nhiều chung cư nhất, đã từng cất chứa 3500 vạn dân cư, nơi này có cao ốc tòa nhà, cũng có cổ tầng tường thành ngàn năm lịch sử, thành phố này lịch sử và hiện đại hoá hòa hợp thành một thể, cho dù tới mạt thế, cho dù nó thành một tòa thành hoang phế, vẫn cứ là hải đăng trong lòng vô số người, chỉ cần tòa thành này còn tồn tại, còn có hy vọng sống sót.

Mỗi một người sống sót, trong lòng đều có một hạt giống trở lại nơi này.

Diệp Phù chống gậy lên núi, lại bước lên hành trình tìm kiếm một lần nữa, giờ phút này trong lòng cô tràn ngập lực lượng vô hạn, phía sau vô số cao lầu san sát ở trong đêm đen, bóng dáng của cô cũng chậm rãi biến mất ở bên trong cát vàng đầy trời.

Trên đường. Diệp Phù nhặt hai quả trứng kền kền, trứng kền kền còn muốn lớn hơn bàn tay Diệp Phù một chút, có một đầu tương đối nhọn, vỏ trứng màu trắng rất dày, có cảm giác hơi thô ráp.

Diệp Phù nhìn bốn phía, không phát hiện bóng dáng kền kền, nhanh chóng thu trứng vào không gian.

Ngăn cản kền kền tràn lan phải giải quyết từ căn nguyên, thu vào không gian, nó sẽ không có khả năng phu hóa phá xác.

Diệp Phù tán thưởng vì mình cơ linh, cô chống gậy tiếp tục lên đường, trên mặt đất rạn nứt sau đó sa hóa cát đất vô cùng mềm, dẫm xuống có vô số hạt cát chảy vào giày, Diệp Phù đi nửa giờ, đã phải cởi giày ra đổ hết cát đất bên trong.

Đích đến hôm nay của cô là hội sở giải trí lớn nhất Lan Thành, khi học cấp ba, trong lớp có một phú nhị đại, cậu ta đã từng nói, ba cậu ta là cổ đông của hội sở giải trí này, tầng cao nhất hội sở, có một kho siêu xe thật lớn, là lĩnh vực tư nhân của ông chủ hội sở.

Trong không gian trừ chiếc xe ba thay đi bộ kia, còn có một chiếc Unimog, nhưng cô vẫn muốn đến nhặt của hời một đợt.

Đương nhiên, sau khi mạt thế xảy ra, kẻ có tiền vì dời đi vật tư, khẳng định dùng phi cơ chở đi một bộ phận, nhưng Diệp Phù tin tưởng, rồi sẽ có để sót, cho dù không có, có thể nhặt một thùng dầu cũng không tồi.

Đường đi gồ ghề lồi lõm đều sẽ ngã, một khi không cẩn thận còn sẽ dẫm vào thủy tinh vỡ hoặc là cái đinh, Diệp Phù vốn đang muốn lấy xe đạp hoặc là xe ba bánh ra, hiện tại xem ra, chỉ sợ không có nơi dụng võ.

Dựa theo trước kia, con đường này chỉ cần đi một giờ, hiện tại lại phải hai giờ trở lên, Diệp Phù vô cùng mệt, nhanh lấy ra một chai nước đá giải khát từ trong không gian, nghỉ ngơi tại chỗ ba phút, mới tiếp tục lên đường.

Cô và cảnh sát Tống bọn họ không có kết bạn ra cửa, bọn họ đi biệt thự Linh Tú, nơi đó cũng là khu biệt thự của người giàu có, ở lưng chừng núi vùng ngoại ô, nói không chừng có thể tìm kiếm được không ít thứ tốt.

Một người hành động cũng có một người hành động, Diệp Phù lấy ra mp3, đeo tai nghe lên, bước chân đều nhẹ nhàng rất nhiều.

Ngẫu nhiên một trận gió thổi tới, cát vàng cuốn lên, Diệp Phù nhanh chóng ngồi xổm xuống, chờ gió ngừng, lúc cô đứng dậy, trên người có thể rung xuống dưới mấy chục cân đất cát.

Diệp Phù nhịn không được tưởng tượng mình hành tẩu ở sa mạc, nói không chừng phía trước còn có sẽ một con lạc đà đang chờ cô.

Nhưng cuối cùng, lạc đà không có chờ được, chờ tới hội sở không gì khác với quỷ thành.

Nơi này đã từng là tiêu kim quật của Lan Thành, có người một đêm ném ngàn vạn tiêu dao.

Trên mặt tường màu trắng tất cả đều là ấn ký lũ lụt để lại, hình trụ cửa thật lớn đã rạn nứt, tám cây cột gãy ba cây, kiến trúc hội sở phỏng theo tầng đài cổ Châu u, trong đêm đen, một trận cuồng phong thổi qua, xác thật rất giống quỷ tầng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp