Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 63


1 tuần

trướctiếp

Lại xuất phát lần nữa, đã là hơn ai mươi phút, mỗi người đều rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến hầm lương thực, mọi người lại như tiêm máu gà có động lực.

Chỉ là một chuyến này trở về, bọn họ gặp được bọn cướp.

"Buông đồ vật trên lưng xuống, tôi tha cho mọi người không chết." Thủ lĩnh cầm đầu bọn cướp trong tay cầm súng, chỉ vào đầu cảnh sát Tống, trong mắt tam giác âm ngoan tràn đầy hưng phấn.

Bên cạnh gã ta có bốn tiểu đệ, trong tay mỗi người đều cầm đao to, ánh mắt hung ác, bộ mặt dữ tợn, trên người còn tản ra từng đợt tanh tưởi.

"Lão đại, bọn họ có gạo, em ngửi được mùi thơm của gạo."

"Còn có cải trắng, còn có khoai tây, lão đại, chúng ta phát tài."

"Lão đại, có hai đứa trẻ." Một người đàn ông gầy yếu lấm la lấm lét dùng đao chỉ vào Hạ Duệ và Chương Nguyên, giọng nói cực kỳ hưng phấn.

Gã ta nói xong lại đi đến trước mặt Diệp Phù, ánh mắt dâm tà đánh giá Diệp Phù.

"Trên người người này còn có mùi thơm, đại ca, đây là con gái."

Thủ lĩnh bọn cướp vừa nghe lời này, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phù, gã ta cười hắc hắc, cầm súng đến trước mặt Diệp Phù.

"Gỡ mũ và khẩu trang trên đầu cô ta xuống."

"Vâng."

Người đàn ông gầy vừa nghe, lập tức muốn nâng thủ, cũng đúng lúc này, Diệp Phù cầm cung nỏ giấu ở phía sau, nhắm ngay vào thủ lĩnh bọn cướp chính là một mũi tên xuyên qua cổ họng, tốc độ của cô rất nhanh, sợ gã ta không chết, lập tức bổ sung thêm mũi tên thứ hai.

Cảnh sát Tống ở lúc Diệp Phù ra tay, một chân đá ngã bọn cướp trước mặt cầm đao đặt ở cổ anh ta, chủy thủ trong tay áo xẹt qua cổ bọn cướp, gần hai giây, người đàn ông ngã xuống không còn thở.

Diệp Phù và cảnh sát Tống phối hợp vô cùng tốt, Hạ Duệ và Chương Nguyên cũng không kéo chân sau, hai người ăn ý trốn sang một bên, tiện Diệp Phù cùng và sát Tống giết ngược.

Nhìn năm người ngã xuống đất, vẻ mặt của Diệp Phù lạnh lẽo, cô nhặt khẩu súng của thủ lĩnh bọn cướp lên, nhìn thoáng qua ném cho cảnh sát Tống.

"Súng thật, nhưng không có đạn." Cảnh sát Tống kiểm tra một lúc, giọng nói hơi trào phúng, sau đó lại trả khẩu súng cho Diệp Phù.

"Bọn họ dùng súng không có đạn này, không biết làm bao nhiêu chuyện ác."

Lấy khảm đao của bọn cướp, mọi người tiếp tục lên đường, tiểu nhạc đệm này, cũng không ảnh hưởng tâm tình của bốn người.

Chỉ là khi trở lại tòa D, cảnh sát Tống gọi bọn lại họ, nghiêm túc dặn dò nói.

"Xem ra, Lan Thành còn có rất nhiều người không đi căn cứ, lần sau ra cửa càng cảnh giác hơn mới được."

"Đồ vật chùa Vĩnh An cần mau chóng dọn về, miễn cho bị người ngăn chặn."

Cảnh sát Tống tán đồng gật đầu: "Không sai, còn có một chút, đêm nay chúng ta đổi đường đi khác."

Mọi người đều không có dị nghị, từng người về nhà.

Vội cả đêm, Diệp Phù không chỉ có mệt, còn vô cùng đói, sau khi đóng cửa lại, cô lập tức mở điều hòa ra, dỡ vật tư xuống, Diệp Phù từ trong không gian lấy ra hai phần cơm hộp ăn ngấu nghiến.

Quần áo trên người bị mồ hôi tẩm ướt dính sát vào trên người, Diệp Phù chịu đựng mệt mỏi, đi phòng tắm tắm rửa thay đổi quần áo.

Khi tắm, Diệp Phù phát hiện trên vai có vết hằn rất sâu, bởi vì không có sọt, vật tư chỉ có thể bỏ vào bao tải, lại dùng dây thừng buộc chặt lên phía sau lưng trở về, tùy tiện bôi thuốc trị thương, Diệp Phù đều không có thu thập vật tư, trực tiếp nằm xuống ngủ, cô thật sự quá mệt mỏi, cần mau chóng ngủ bù.

Chờ Diệp Phù tỉnh lại lần nữa, đã là 3 giờ chiều, nước của máy tạo độ ẩm đã khô, mặt vô cùng khô nẻ, nhanh rót nước đi vào, rửa mặt đắp mặt nạ dưỡng ẩm, cô mới bắt đầu thu thập vật tư tối hôm qua cõng trở về từ chùa Vĩnh An.

Lấy phần hư thối ngoài cải trắng ra, thu toàn bộ cái khác vào không gian, Diệp Phù suy nghĩ hồi tầng, cũng không biết nên hồi báo ân tình của Hạ Duệ bọn họ chia sẻ vật tư lần này như thế nào.

Nếu không cô tìm một chỗ, để mấy thùng nước ở nơi đó, lại dẫn bọn họ đi qua.

Diệp Phù sờ sờ cằm, biện pháp này có thể được, nhưng là không thể quá cố tình, vẫn là quá một thời gian lại thi hành đi.

Mấy ngày sau, bốn người đều bận rộn vượt qua ở trong khuân vác vật tư, năm ngày sau, toàn bộ vật tư dọn xong rồi, một chuyến cuối cùng. Diệp Phù rời khỏi hầm cuối cùng, cô chờ ba người rời khỏi đây, cũng thu sách trong hầm vào không gian, đây chính là của quý văn hóa, lần đầu tiên tiến vào cô đã rất thèm.

Đóng hầm lại, bốn người cõng vật tư rời đi, trên đường trở về, mỗi người đều rất vui vẻ, có đồ ăn, ý nghĩa có đường sống.

Vào lúc ban đêm, mọi người lại đi vào trong nhà cảnh sát Tống mở họp lần nữa.

"Hiện tại vật tư đủ cho chúng ta ăn thật tầng, cho nên mọi người tạm thời không cần đi ra ngoài, miễn cho gặp được bọn cướp, hoặc là bị người theo dõi, còn có quan trọng nhất, nếu về sau gặp được người rất đáng thương, phải vô cùng cảnh giác, không cần bởi vì có vật tư, lại loạn phát thiện tâm, Hạ Duệ, Chương Nguyên, các cháu nhớ kỹ, không chỉ là người lớn, loại thời điểm này, người già và trẻ nhỏ càng đáng thương, càng nguy hiểm."

Hạ Duệ và Chương Nguyên trịnh trọng gật đầu.

"Điều thứ hai, bắt đầu từ ngày mai Hạ Duệ và Chương Nguyên vời chú cùng nhau học tập thuật phòng thân, Tiểu Diệp, cô có năng lực tự bảo vệ mình, đều lợi hại hơn chúng tôi, nhưng nếu cô không chê, cũng có thể cùng nhau học tập, chỗ tôi đều là kỹ năng giết người, ở dưới tình huống không có vũ khí, dùng kỹ xảo và tốc độ giết ngược."

Hai đứa nhỏ không do dự, quỳ xuống dập đầu ba lạy với cảnh sát Tống, nghi thức thu đồ đệ cứ như vậy hoàn thành.

"Chú biết lúc trước các cháu muốn học tập mấy thứ này với chú, nhưng trước đó chúng ta vội vàng tìm vật tư giải quyết ấm no, hiện tại vấn đề vật tư tạm thời giải quyết, thể năng và kỹ năng cần thiết luyện." Cảnh sát Tống kéo hai người tới, lại vỗ vỗ bả vai của bọn họ.

Diệp Phù nghĩ đến thân thủ của cảnh sát Tống, cũng nguyện ý học tập với anh ta.

Mấy ngày sau, mọi người rửa sạch nhà ở lầu 11 ra coi như phòng tập thể thao.

"Anh Tống, buổi tối ngày mai tôi muốn đi đại học Lan Thành tìm một ít dược phẩm, các anh muốn đi chung hay không?"

Cảnh sát Tống biết Diệp Phù là học y, dựa theo hiểu biết của anh ta với Diệp Phù, từ trước đến nay cô không làm chuyện không nắm chắc, lập tức đồng ý.

Buổi tối ngày hôm sau, bốn người vẫn ra cửa vào 9 giờ rưỡi, tiểu khu Hạnh Phúc đến đại học Lan Thành cần đi hơn một giờ, hơn nữa con đường hiểm trở, lúc đến, mỗi người đều vô cùng mệt, lần này đổi Diệp Phù đi đầu, cô dẫn theo mọi người vào trường học, nhìn vườn trường quen thuộc lại xa lạ, trong lòng Diệp Phù không phải không có nửa điểm dao động.

Căn tin, thư viện, ký túc xá, toàn nhà hành chính... Một lần đến đây dọn đồ vật, nơi này lục ý dạt dào, sinh cơ bừng bừng, hiện giờ, chỉ còn lại có một mảnh hoang vu và từng tòa nhà đổ nát.

"Phía trước chính là tòa nhà thí nghiệm, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể tìm được một ít đồ vật."

Dẫm lên đất cát hành lang vang lên "Kẽo kẹt kẽo kẹt", Diệp Phù dẫn theo mọi người trực tiếp đi tầng cao nhất.

"Chị Tiểu Diệp, đây là trường học cũ của chị sao?"

Diệp Phù nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, đây cũng là một trường học vô cùng lợi hại."

Mở cửa phòng thí nghiệm ra, bên trong truyền đến một mùi mốc meo, may mà phòng thí nghiệm không có dấu vết bị bầy rắn xâm lấn, nhìn dụng cụ và vại bình chai lọ rực rỡ muôn màu bên trong, trong mắt Diệp Phù xẹt qua một tia hoài niệm.

Diệp Phù dựa vào ký ức, tìm được mấy bình povidone ở trong một ngăn tủ, những người khác cũng bắt đầu tìm kiếm tỉ mỉ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp