Đường Nghĩa Tranh nhịn không được bật cười, Khương Nhũng ở trước mặt Diệp Phù còn giống như một người bình thường, lúc khác lại giống như một pho tượng không biết nói chuyện, trừ phi chủ động bắt chuyện với anh, nếu không anh sẽ không bao giờ nói một lời.
"Khương Nhũng muốn dành sức làm việc." Diệp Phù nói xong, Khương Nhũng nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên cạnh anh.
Diệp Phù mỉm cười lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt đưa cho Khương Nhũng.
Tiến vào trại tị nạn, các mùi hương khác nhau xộc thẳng vào mặt, đây là lần đầu tiên Tề Viễn và Đường Nghĩa Tranh tới đây, sự chấn động thực sự quá lớn, họ phải mất rất lâu mới có thể thả lỏng.
"Bọn họ đại tiện khắp nơi sao? Mùi hôi quá, tôi chịu không nổi nữa. Mùi đã thấm vào trong đỉnh đầu của tôi luôn rồi."
Diệp Phù lại lấy ra một bình khác, đổ ra bốn viên thuốc: "Đây là viên tinh thần, uống một viên cho bình tĩnh."
Khương Nhũng có thể nín thở, mùi ở đây không có tác dụng gì với anh, nhưng Diệp Phù vẫn bắt anh uống một viên tinh thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT