"Nếu như tôi không làm cảnh sát, nói không chừng sẽ đổi nghề làm đầu bếp." Cảnh sát Tống cũng hiếm khi nói đùa.
Diệp Phù và Khương Nhũng cũng ăn rất nhiều cơm nướng, cộng với trước đó đã uống trà và ăn mấy quả quýt, Diệp Phù hơi nơ quá.
"Hai ngày nay thượng du không có thi thể trôi xuống, nguồn nước chắc là sẽ không bị ô nhiễm."
Diệp Phù gật đầu: "Chắc là sẽ yên ổn một khoảng thời gian, dù sao đội tuần tra vẫn đang tìm người, chỉ là tình hình của trại tị nạn phức tạp, ngoài những thiếu gia ăn chơi kia, nội bộ của trại tị nạn cũng có rất nhiều lưu manh, khi tôi và Khương Nhũng vừa tới trại tị nạn đã gặp phải mấy tên lưu manh kéo hai cô gái vào lều hãm hiếp."
"Nơi như vậy thật là đáng sợ, trẻ con và phụ nữ sống ở trại tị nạn, e rằng ngày nào cũng nơm nớp lo sợ."
"Tại sao họ vẫn còn muốn ở lại trại tị nạn? Tùy tiện tìm một chỗ trong núi cũng có thể sống mà?"
Diệp Phù bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nào có dễ dàng như vậy? Bây giờ là cực dạ, không có mặt trời, cây nông nghiệp rất khó sống sót, ở trại tị nạn, nhà nước sẽ phát cho mỗi người ba cân lương thực cứu trợ, nếu như lên núi, không có ánh đèn, nếu như con người sống trong bóng tối thời gian dài, thị lực sẽ nhanh chóng biến mất."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT