"Chơi đủ rồi thì kết thúc đi."

Sở Khanh không biết ma vương nói câu kia với ai, tóm lại là Tân Thụy đáp rất sảng khoái: "Được!"

Hắn nhìn ma kiếm đâm thẳng về phía hắn, trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định tiếp tục lãng phí tiên khí né tránh hay là dùng bản thân làm mồi cược lớn một lần.

Khoảnh khắc ma kiếm được ma khí gia cố chạm tới lồng ngực hắn, hắn nghĩ: nếu như cược thua, hắn nhận thua vậy.

Có lẽ sư tôn sẽ không trách hắn.

Do hắn không đủ thực lực, vậy nên đã thua.

Ma kiếm đâm xuyên tâm nhĩ phải của Sở Khanh, dưới cơn đau thấu tim hắn phun ra một búng máu đỏ tanh.

"Giết hắn! Giết hắn!"

Mọi ngươi đang hô hào vì Tân Thụy, hắn cúi rủ đầu đột nhiên nở nụ cười hiểm.

Bất thình lình, hắn bắt đầu niệm thần chú người khác không hiểu, lợi dụng tiên khí còn sót lại không nhiều khóa hai chân Tân Thụy.

Ma kiếm vẫn cắm tại lồng ngực hắn, khoảnh khắc ấy, Tân Thụy không có sức đánh trả.

Nhảy lên.

Vung kiếm.

Hai khúc sừng ma khiến người ta ngưỡng mộ rơi bịch xuống đất, mà tiếng hét thảm của Tân Thụy vang vọng cả đại sảnh.

Nhân lúc đối phương cáu tiết sụp đổ, Sở Khanh lại vung kiếm có qua có lại đâm xuyên tâm nhĩ trái của Tân Thụy trả lại.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Tân Thụy, hắn lưu loát rút kiếm ra, máu tươi như đài phun nước phun ra độ cong uốn lượn.

Thấy ma vương sầm mặt sai tùy tùng đi tìm đại phu, hắn mỉm cười: hắn cược thắng rồi.

Loạng choạng lùi về sau mấy bước, bản thân Sở Khanh cũng lay lắt chực ngã chỉ Tân Thụy với đỉnh đầu và ngực trái chảy máu ồ ạt nói: "Đừng tưởng ta không biết tim Ma tộc các ngươi nằm bên phải, nhớ kĩ lấy mạng của ngươi nhặt về được là do Sở Khanh ta không muốn Ma giới và Tiên giới khai chiến làm khổ lão bách tính!"

Tân Thụy mất mặt che sừng gãy chảy máu không ngừng gào thét điên cuồng, mà ma vương chỉ lạnh lùng nói: "Ta đã xem thường ngươi."

"Ta thắng rồi, vẫn mong ma vương giữ lời, thả ta đi."

Rút ma kiếm cắm ở ngực phải ra ném xuống đất, Sở Khanh đau đớn co giật cả người: hắn không muốn mang theo một món đồ chết giẫm nào của Ma giới này hết.

Về nhà, hắn muốn về nhà.

"Ta đi đây, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất là cả đời đừng gặp lại nữa." Sở Khanh đau đớn cười thành tiếng, cong lưng, che lồng ngực thủng lỗ lê bước chân xoay người rời đi.

Ma vương không nói rằng, cũng không ngăn cản.

"Ma tôn! Cứ thả hắn đi như thế?!"

"Không thể để hắn về Tiên giới!"

"Ai biết Sở Yến sẽ báo thù cho hắn như thế nào?!"

Đại thần đang kháng nghị, nhưng Ma vương có hơi hốt hoảng: hai trăm năm trước, dường như cũng có một cảnh tượng quen thuộc thế này.

Người con gái bảo yêu ông ta ôm con của họ tuyệt tình nói đi là đi, kiên quyết hệt như bóng lưng trước mặt bây giờ.

Không có được thì hủy diệt, ông ta phái người truy sát, rõ ràng từng đến tay một lần nhưng lại để nàng trốn thoát, thậm chí bây giờ tiểu ma vương đã nên ngươi đến trước mặt hắn quậy đục nước.

Xua tay, ma vương thôi nhìn: "Không sao, ngươi cho rằng hắn bị thương như vậy đi được bao xa? Nói không chừng chưa tới biên giới là chết rồi. Hơn nữa, nếu thật sự chết ở chỗ chúng ta, ngươi nghĩ Sở Yến có thể bỏ qua cho?"

Thôi, cứ coi như ông ta nợ nàng.

Người con gái kia tên là gì ấy nhỉ?

À, là Tư Tư.

  ///

Lòng hiếu thắng chết tiệt làm Sở Khanh tốt hơn ma vương dự liệu, đã đến được biên giới, chẳng qua là cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa bước một chân vào cánh rừng không người liền ngã xuống.

Yến Yến vẫn luôn nghe lời trốn đi, cho dù thấy chủ nhân bị người khác bắt nạt cũng nhẫn nhịn không hiện thân chen vào cuối cùng quýnh quáng bay tới đảo vòng quanh hắn: "Chíp chíp chíp!"

Hé hờ mắt, Sở Khanh khó nhọc giơ tay sờ người bạn thân thiết nhất mấy năm nay của hắn: "Không sao chứ? Ngoan quá."

Trước khi xuất phát giết Tân Chí, hắn đã sớm bảo Yến Yến: trốn đi, không cho nó giúp đỡ cũng không cho nó kêu bừa, nếu không chắc ăn đám Ma tộc kia cũng giết nó luôn.

Nhiệm vụ của nó không phải nhất thời thủy chung san sẻ hoạn nạn với hắn, mà là trong tình huống xấu nhất đưa tin dữ cho Sở Yến.

Hắn nghĩ xong hết rồi, sau khi hắn chết thì để Yến Yến mang ngọc bội bọc trong khăn tay về cho Sở Yến.

Sư tôn của hắn thông minh như vậy, chắc chắn có thể hiểu được.

Tiên khí trên người đã dùng hết, Sở Khanh cũng không có sức vận ma khí trị thương, chỉ có thể mặc cho máu tươi nhuộm đỏ tiên phục đen.

Bàn tay lấy khăn tay và ngọc bội trong túi áo run rẩy, hắn chọn chiếc khăn tay sạch nhất, không dính máu gói ngọc bội lại.

"Yến Yến, đến mi rồi..." Một câu ngắn ngủn nhưng Sở Khanh nói rất gian nan, "Mang về cho sư tôn... Nhớ... về nhà thế nào không...?"

Yến Yến vỗ cánh gật đầu, mắt ướt đẫm.

"Lại đây..." Ôm Yến Yến vào lòng, hắn cúi đầu cố gắng hôn lên đầu Yến Yến một cái, "Mấy năm qua cảm ơn mi nhé... Trở về đi theo sư tôn được không...? Coi như ta đang ở bên người..."

Giãy giụa, Yến Yến bắt đầu tru tréo, như đang nói: Chúng ta đã nói phải cùng nhau về nhà!

"Có lẽ ta không về được..." Lại nôn ra một ngụm máu, Sở Khanh mỉm cười.

Đẩy cơ thể bướng bỉnh không nhúc nhích của Yến Yến, hắn khuyên: "Nghe lời, đi đi... không thì trời tối mất..."

Không lay chuyển được hắn, Yến Yến một bước quay đầu lại ba lần.

Hắn xua tay với tiểu điểu yêu thương yêu nhất: "Tạm biệt, chăm sóc bản thân thật tốt đấy, Yến Yến."

Thấy Yến Yến cuối cùng cũng vỗ cánh ẩn vào sắc lục, Sở Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.

Trong bóng đêm, Sở Yến xuất hiện.

Hắn phấn khích: a, có thứ như đèn kéo quân hồi ức thật này!

Sở Yến cúi người, dịu dàng ngậm lấy bờ môi nứt nẻ của hắn: "Sở Khanh của chúng ta ngoan nhất giỏi nhất."

Có lời an ủi của Sở Yến, toàn thân Sở Khanh giống như được chữa lành ngay lập tức.

Không đau nữa, dù là phần lưng bị chẻ ra hay là lồng ngực bị đâm xuyên đều không còn đau nữa.

Hắn vươn tay ra, làm nũng với Sở Yến đã lâu không gặp: "Sư tôn bế!"

"Trẻ con!" Sở Yến bế hắn lên đầy cưng chiều.

Cuộn trong vòng ôm an toàn, hắn từ từ thả lỏng, ngẩng đầu trao Sở Yến một nụ hôn dài mà triền miên.

Sau cùng, Sở Yến ghé bên tai hắn nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play