Thời điểm chém được đầu của Tân Trí vương tử, Sở Khanh một trăm chín mươi bảy tuổi, ở Ma giới đã năm mươi hai năm.
Cái đầu đầm đìa máu lăn qua chân hắn, trong lòng hắn không mừng rỡ, chỉ có mệt mỏi và thoải mái vô cùng tận.
Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Bàn tay cầm tiên kiếm vô lực thõng xuống: có thể về nhà chưa? Hắn có thể về nhà được chưa?
Thật sự mệt rất mệt, rất muốn rất muốn ôm sư tôn ngủ một giấc.
Tin tức quân đội Ma tộc thành công diệt sạch phản quân nhanh chóng lan truyền khắp Ma giới, bọn họ cầm quân kì la hét, bắn pháo chúc mừng.
Mà Sở Khanh thờ ơ quan sát giống như một người ngoài.
Người trong cung cũng đã sớm nhận được tin tức, lúc vào thành hoan nghênh họ về thành cứ như tiếp đón anh hùng.
Sở Khanh nhìn xuống đầu Tân Trí, hắn là người đầu tiên được triệu vào cung.
Cúi đầu nhìn y phục loang lổ vết máu còn rách vài nơi của mình, Sở Khanh cười xòa: "Ta như thế này đi gặp ma vương không ổn lắm, phiền công tử chờ một lát, ta thay quần áo rồi đi ngay."
Tùy tùng theo sát phía sau làm hắn bật cười: "Yên tâm, ta sẽ không chạy, cho dù ta chạy đi thật, ta chạy được hay sao?"
Chờ cũng bảo người chờ rồi, Sở Khanh không ngại để đối phương chờ lâu một chút.
Vì vậy hắn thoải mái tắm rửa, rửa sạch hết vết bẩn và vết máu trên người mới lấy ra cảnh phục Tiên giới cất trong tủ bao năm.
Chất vải xanh đen thoải mái tôn lên thân hình cao gầy thon dài của hắn, mà chỗ tay áo năm đó bị hắn xé xuống truyền lời cho Sở Yến vẫn thiếu một mảnh.
50 năm rồi, Sở Khanh nghĩ, đã 50 năm, cuối cùng hắn cũng mặc tiên phục vào một lần nữa.
Trái tim trong khoang ngực đập điên cuồng không thể kìm chế, ngay cả bàn tay buộc ngọc bội lên đai lưng cũng khẽ run.
Chuẩn bị đâu vào đấy, hắn hít sâu, quay đầu mỉm cười với Yến Yến: "Yến Yến, chuẩn bị về nhà nào."
Tuỳ tùng chờ ở cửa sốt ruột, lúc thấy hắn vận quần áo tiên nhân ra ngoài lại không khỏi ngẩn người.
"Đẹp chứ?" Sở Khanh cười, "Đi thôi, Ma vương chắc đã đợi lâu."
Hắn sải bước về phía trước, mái tóc dài đen nhánh và vạt áo tung bay phía sau.
Người trong đại sảnh triều đường không nhiều, ngoài Ma vương và Tân Thụy chỉ có vài thần tử cấp cao có mặt.
"Chúc mừng ngươi Tân Nghiêu, cố gắng 50 năm cuối cùng cũng tiêu diệt hết phản quân." Ma vương ngồi tít trên cao, tỏ ra rất vui vẻ, "Ngươi đã lập công lớn tại Ma giới!"
"Không dám nhận." Sở Khanh cười giả lả.
"Chiến sĩ trẻ tuổi và dũng mãnh!" Ma vương khen hắn không ngớt miệng, "Công cao nhọc nhằn như vậy, thưởng!"
Tùy tùng Ngự tiền cung kính mang ban thưởng đã chuẩn bị từ trước lên bằng hai tay: "Tân Nghiêu vương tử, mời."
Nhìn rượu trắng không màu không vị trước mặt, Sở Khanh cười khẽ.
"Phụ thân, một trăm chín mươi bảy năm nay lần đầu tặng quà cho con trai mà tặng rượu độc thì không hay lắm đâu?"
Trong đại sảnh, im lặng đang lan tràn.
Hồi lâu, ma vương làm ra vẻ vô cùng đau đớn: "Mặc dù ta cũng không muốn, nhưng Tân Nghiêu à, ngươi đã ở Ma giới quá lâu, chuyện nên hay không nên biết đều đã biết cả, ta không thể thả ngươi đi như thế được."
"Vậy ông ép ta uống đi chứ." Nói rồi, Sở Khanh rút kiếm khỏi vỏ, một kiếm đâm thủng ruột tùy tùng.
Tùy tùng phát ra tiếng hét thảm, chén rượu rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn, mà rượu độc văng đầy đất.
"Ui chao, đệ đệ giết người không chớp mắt của ta ơi!" Lúc này Tân Thụy nhảy ra cười nhạo, "Nếu như tiên tôn nhìn thấy phải thương tâm biết bao!"
"Giết ta, hoặc là ta giết ngươi, sau đó ngươi thả ta đi."
Sở Khanh ngửa cằm giơ kiếm chỉ Tân Thụy, mà ma vương không có ý kiến, coi như ngầm đồng ý.
"Hahaha quả nhiên đứa trẻ có tự tin xinh đẹp nhất!" Tân Thụy chẳng để tâm cười to, "Yên tâm, ca ca sẽ không giết ngươi, ta rất muốn giữ ngươi lại chơi với ta, ngươi cứ ở trong phòng ta làm con búp bê xinh đẹp là được."
Không bị chọc giận, Sở Khanh bước chân trái, bày ra tư thế tỷ võ.
Tâm trạng của hắn rất điềm tĩnh, bởi vì chưa bắt đầu hắn đã biết, trận so tài này, hắn làm thế nào cũng không thắng được.
Khoan nói Tân Thụy mạnh hơn hắn không chỉ có chút ma thuật và kiểm soát ma khí, chỉ dựa vào việc hắn ta là đại vương tử của Ma giới, hắn đã không thể giết Tân Thụy, bằng không chờ đợi Tiên giới chỉ sẽ là một trận mưa máu gió tanh khác.
Hai người ám binh bất động, một giây sau, quần chúng Ma giới ngạc nhiên kêu lên.
Không phải bởi vì Sở Khanh không được coi trọng tấn công trước, mà là bởi vì tiên khí thuần túy đột ngột bộc phát.
Mấy năm nay hắn cố tình thu lại tiên khí học cách làm sao chỉ dùng ma khí, dần dà, người bên cạnh cũng đã quên hắn là đệ tử được Sở Yến cầm tay dạy bảo từ nhỏ.
So ma khí với Tân Thụy chắc chắn là tốn công vô ích, mà tiên khí trong cơ thể mặc dù có hạn nhưng tổn thương Ma tộc lớn hơn.
Không giết Tân Thụy được vậy thì làm hắn trọng thương, tranh giành cho mình và Yến Yến nhiều thời gian hơn.
Hắn múa kiếm hóa giải từng đòn tấn công của Tân Thụy, bên tai như có thể nghe thấy giọng nói của Sở Yến: "Sở Khanh, thắt lưng thả lỏng, mềm mại hơn, cơ thể cứng ngắc quá."
Lưỡi dao đâm thẳng vào mặt sượt qua trước mặt hắn, cắt vài lọn tóc dài.
Nhảy bật về phía sau, hắn tranh thủ mấy giây nhảy trong không trung hít sâu rồi phun ra một ngọn lửa.
Khác với ngọn lửa tạo từ yêu khí hay ma khí, ngọn lửa do tiên khí thuần hậu phóng ra đỏ rực sặc sỡ.
Tân Thụy không tránh kịp, bị bỏng cánh tay trái.
Bị thương, hắn lại phấn khích hơn: "Nền tảng của tiểu tử ngươi không tệ đấy!"
Sau đó bắt đầu nghiêm túc.
Không lâu sau, Sở Khanh lập tức cảm thấy trầy trật.
Nền tảng hắn không tệ, thiên phú cộng thêm cố gắng làm hắn nổi bật giữa bạn bè hay thậm chí là tiền bối, nhưng chung quy còn quá trẻ, kinh nghiệm chiến đấu thực tế không đủ.
Ở Tiên giới ma khí mất kiểm soát có lẽ hắn có thể thắng được một vị trưởng lão, mà cách này không dùng được ở Ma giới.
Chăm chỉ một trăm năm, làm sao đấu lại thiên phú và kinh nghiệm một ngàn năm?
Vết thương to nhỏ trên người đang rướm máu, Sở Khanh biết tình hình của mình không khả quan, nhưng từ đầu chí cuối trong lòng hắn chỉ có một giọng nói: hắn muốn về nhà.
Chết cũng phải chết ở trên mảnh đất quê hương.
Đánh cận thân thêm vài lượt, Tân Thụy vung dao vào phần bụng Sở Khanh, người không bị thương, nhưng ngọc bội buộc trên hông bị ném ra.
Sở Khanh theo phản xạ mặc kệ tất cả lao về phía trước, bắt lấy ngọc bội ngay trước khi nó rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, phía sau truyền tới cơn đau dữ dội.
Phần lưng bị chém một cách tàn nhẫn, hai mắt Sở Khanh ứa nước mắt sinh lý.
Máu bắn tung tóe, mà người Ma tộc cười to như xem kịch hay: "Hahahaha ngu chết mất! Vì một miếng ngọc bội!"
Vết thương sau lưng máu chảy như trút, Sở Khanh hơi luống cuống tay chân.
Tập trung dùng tiên khí cầm máu, từ mãnh mẽ tiến công lúc đầu đến bị động phòng thủ hiện tại, mặc dù hắn không cam lòng, nhưng biết đây là lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ.
Đương lúc hắn thở hổn hển, ma vương vẫn luôn im lặng lên tiếng, vẻ mặt nhàm chán đã xem chán chê: "Chơi đủ rồi thì kết thúc đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT