Sủng Em Vô Độ

Chương 6


3 tuần

trướctiếp

Đôi mắt của Hoắc Tùy Châu trở nên nghiền ngẫm khi anh ấy quan sát những thay đổi trong cử động và biểu cảm của Nhan Dụ.


"Cái gì vậy?" Hoắc Tùy Châu cười nửa miệng hỏi, "Mua chuộc sếp của em gái mình à?"


"Anh Hoắc có sự phân biệt rõ ràng giữa công và tư, nhất định sẽ không bị một con tôm mua chuộc." Nhan Dụ vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi chỉ là có trí nhớ cơ bắp* thôi."


*Thuật ngữ “trí nhớ cơ bắp” gợi lên hình ảnh cơ của bạn có thể ghi nhớ một số chuyển động nhất định


Khi bọn họ còn ở bên nhau, Hoắc Tùy Châu cực kỳ chiều Nhan Dụ, những quả cam phải được anh lột sạch sẽ đến mức không còn dấu vết của gân quýt, và việc bóc tôm này đương nhiên cũng không cho Nhan Dụ tự mình làm.


Nhưng anh lại cực kỳ không am hiểu việc boc những thứ có vỏ như tôm, cua. Mỗi lần bóc chúng ra giúp Nhan Dụ đều sẽ bị vỏ đâm vào tay mình, điều này khiến Nhan Dụ vừa đau lonhf vừa buồn cười. Vì thế chỉ khi ăn tôm, cua, Nhan Dụ mới bóc vỏ cho anh.


Thói quen trở thành tự nhiên.


Hoắc Tùy Châu ý vị thâm trường mà "Ồ" một tiếng, âm cuối mang theo từ tính rơi vào tai Nhan Dụ, khiến trái tim cô nhột nhột.


Nhan Dụ khó chịu muốn lấy lại con tôm, mới vừa rụt tay về một chút nhưng Hoắc Tuỳ Châu đã nắm lấy cổ tay anh ngay lúc cô lùi lại. Tay cô cứng đờ, nghe thấy Hoắc Tùy Châu hỏi mình: "Em không phải muốn đưa nó cho anh à? Tại sao lại còn muốn lấy lại?"


Nhan Dụ mím môi: "Anh có muốn không?"


Hoắc Tùy Châu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Nhan Dụ: "Anh muốn, em có thể đưa nó cho anh không?"


Máy điều hòa trong phòng riêng khiến Nhan Dụ có chút lạnh, nhưng phần cổ tay cô bị Hoắc Tùy Châu nắm giữ nóng bừng, lan đến ngực. Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Đây."


Hoắc Tùy Châu buông tay ra, khi anh thu lại, đầu ngón tay vạch một đường trên mu bàn tay của Nhan Dụ.


Nhan Dụ bình tĩnh lại và đưa tay về phía trước, đặt con tôm đã bóc vỏ lên đĩa của Hoắc Tùy Châu.


"Cảm ơn vì con tôm," Hoắc Tuỳ Châu nói một cách cởi mở và thẳng thắn, "Bạn gái cũ."


Nhan Dụ đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười khi nghe thấy anh ấy gọi mình như vậy. Cô nghĩ anh đã thực sự trưởng thành và vững vàng, nhưng thay vào đó anh lại nhấn mạnh thân phận của cô ở đây.


“Không có gì,” thái độ của Nhan Dụ trở nên tự nhiên hơn nhiều, “Bạn trai cũ.”


 ***


Bữa ăn coi như không có chuyện gì, sau khi ăn xong, Nhan Dụ rời khỏi phòng riêng, đi tới quầy lễ tân thanh toán.


Vốn dĩ Tạ Tư Vũ nói rằng cô ấy muốn mời khách, nhưng nếu chỉ có hai người họ, Nhan Dụ sẽ để cô ấy chiêu đãi. Nhưng Hoắc Tuỳ Châu đã ăn bữa này với họ. Mặc dù anh là ông chủ của Tạ Tư Vũ nhưng trước đây anh cũng không hề biết đến Tạ Tư Vũ. Anh ấy đến bữa ăn này vì chính mình, cho nên tốt hơn là cô nên mời cô ấy.


Thấy Nhan Dụ lấy ví ra, Hoắc Tùy Châu đút tay vào túi quần: "Cái gì, em muốn mời anh?"


"Ừ," Nhan Dụ gật đầu, "Nhưng nếu anh muốn AA, điều đó cũng tốt thôi "


Hoắc gia là một trong những gia đình giàu có nhất ở Hải Thành. Hoắc Tuỳ Châu là người thừa kế duy nhất, Nhan Dụ đã biết rõ được phong cách hào phóng của anh kể từ khi mới gặp. Cho nên sau khi nói xong, Nhan Dụ không nghĩ cũng biết tiếp theo anh rất có thể sẽ nói: "Em và anh là AA? Em đang khinh thường ai vậy?"


Nhưng anh cái gì cũng chưa nói, chỉ đứng yên trầm mặc, điều này khiến Nhan Dụ không khỏi có chút kỳ quái. Khi cô quay lại, cô thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc ví trên tay mình.


Ví hiệu C, màu trắng và dài. Nếu có điều gì đặc biệt thì đó chính là chiếc ví này được Hoắc Tùy Châu tặng cho cô khi họ ở bên nhau không bao lâu.


"Em còn giữ nó sao?" Giọng điệu của Hoắc Tuỳ Châu không rõ ràng.


Nhan Dụ bình tĩnh cất ví lại vào túi: "Nó không bị hỏng, vẫn có thể sử 
dụng được."


"Giữ lại là được." Hoắc Tùy Châu suy nghĩ một chút rồi đè lại vào tay Nhan Dụ đang định thanh toán. Anh lấy thẻ từ trong túi ra trả: “Có lẽ em đã quên sau khi xa nhau lâu như vậy, nhưng anh không ngại nhắc nhở em rằng anh không thích bị người khác đối xử như vậy. Khiến anh có cảm giác như mình đang nợ người khác."


"Em không quên." Nhan Dụ không muốn tranh cãi với Hoắc Tuỳ Châu chỉ vì một bữa cơm, "Vậy thì anh trả tiền. đi"


Sau khi thanh toán hóa đơn, Hoắc Tuỳ Châu đi phía trước. Anh có đôi chân dài, bước đi rất nhanh, rời khỏi nhà hàng trước Nhan Dụ và Tạ Tư Vũ.


Tạ Tư Vũ đi theo Nhan Dụ cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng: "Trời ơi, em còn không dám nói chuyện! Hoắc tổng mang tới cảm giác áp bách quá mạnh mẽ!"


"Có sao?" Nhan Dụ không cho là đúng, "Có lẽ bởi vì anh ấy là ông chủ của em, nên em có nỗi sợ hãi tự nhiên đối với anh ấy."


"Chao ôi," Tạ Tư Vũ thở dài, "Ban đầu em muốn thì thầm với chị trong bữa ăn, kết quả chỉ nghe thấy hai người nói chuyện thôi."


Sau khi ba của Nhan Dụ qua đời, mẹ cô đã mang theo cô gả cho ba của Tạ Tư Vũ. Năm sau, mẹ Nhan Dụ sinh cho họ một đứa em trai.

Ba của Tạ Tư Vũ ưu ái con trai hơn con gái, còn mẹ của Nhan Dụ chỉ quan tâm đến việc chăm sóc đứa con trai mới sinh của bà nên cô và Tạ Tư Vũ trở thành người thừa, bị bỏ rơi trong chính gia đình mình. Nhờ đó, hai chị em không cùng huyết thống trở nên rất thân thiết, luôn chăm sóc, sưởi ấm cho nhau.


Chưa kể những điều khác, mẹ cô thậm chí còn không biết về mối quan hệ của Nhan Dụ ở trường đại học và việc cô trở về Trung Quốc. Cô chỉ nói với Tạ Tư Vũ.


Nhan Dụ liếc nhìn Tạ Tư Vũ: "Không phải em mời anh ấy tham gia cùng chúng ta sao?"


"Nhân tiện, chị ơi, em muốn nói với chị một điều, xin đừng đánh em." Tạ Tư Vũ cảm thấy có lỗi, "Em vô tình để dì biết chị đã trở về Trung Quốc. Bà ấy nhờ em bảo chị hãy dành chút thời gian để về nhà."


Nhan Dụ đang định mở cửa thì nghe thấy lời của cô ấy, tay cô đặt trên tay nắm cửa một lúc và bình tĩnh hỏi: "Chị nào có nhà?"


Tạ Tư Vũ im lặng, hai người bước ra ngoài, thấy Hoắc Tuỳ Châu đang đứng bên ngoài, hình như đang chờ bọn họ.


"Chị ơi, giờ nghỉ trưa của em sắp hết rồi, em phải về trước đây!" Nói xong, cô ấy nhanh chóng chạy đi.


Nhìn bóng lưng của Tạ Tư Vũ như thể đang chạy trốn, Nhan Dụ thu lại ánh mắt, bước về phía Hoắc Tuỳ Châu: “Còn chuyện gì nữa không?”


“Ở chỗ em không có đồ dùng cho mèo đúng không?” Hoắc Tuỳ Châu khoanh tay trước ngực, "Cái gì cũng không có, Trà Ô Long làm sao bây giờ?"


"Em đang định mua nó sau bữa tối," Nhan Dụ nhẹ nhàng nói, "Bây giờ anh gửi cho em nhãn hiệu thức ăn cho mèo mà nó thích ăn, em đi mua..."


Hoắc Tùy Châu tỏ vẻ không hài lòng: "Chỉ là một nhãn hiệu thức ăn cho mèo thôi sao? Nó cần thức ăn đóng hộp cho mèo, thịt sống, kem dinh dưỡng, kem tẩy lông, thậm chí cả cát vệ sinh cho mèo cũng là nhãn hiệu cố định. Loại khác thì nó không muốn." Thấy Nhan Dụ yên lặng nhìn mình, Hoắc Tùy Châu nhướng mày, "Sao em lại nhìn anh như vậy?"


"Không có gì," Nhan Dụ mỉm cười, "Em cuối cùng cũng hiểu ra. Tại sao Trà Ô Long lại béo như vậy rồi!"


"Em là chê anh cho nó ăn quá nhiều?."


"Không, em muốn nói là anh chăm sóc nó thật tốt."


Hoắc Tùy Châu không tin mà chỉ nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Nhan Dụ, như thể đang đánh giá xem những gì cô nói có phải là sự thật hay không. Một lúc sau, anh mới bất đắc dĩ trả lời: “Anh tin em.”


Nhan Dụ ngập ngừng hỏi: “Vậy anh sẽ gửi hết cho em chứ? Nhưng nghe có vẻ rất nhiều, có phiền phức lắm không?”


"Em nghĩ gì?" Hoắc Tuỳ Châu hỏi.

Nhan Dụ đột nhiên cảm thấy Hoắc Tuỳ Châu có khả năng thật sự chưa trưởng thành. Trong lòng cô có chút buồn cười, nhưng trên mặt không lộ ra ngoài, giọng điệu mang theo sự dò hỏi: "Khi nào anh có thời gian? Anh có thể dẫn em đi mua sắm không?"


"Trông anh có giống người có thời gian không?"


…Giống. Trong lòng Nhan Dụ nói như vậy, đồng thời cũng có chút mơ hồ. Cô hiểu sai ý của Hoắc Tùy Châu sao? Cô nghĩ anh muốn dẫn cô đi mua đồ để Trà Ô Long có thể sống thoải mái ở chỗ cô.


"Nếu không có thời gian thì quên đi," Nhan Dụ lấy điện thoại ra, bấm vào chức năng ghi âm, "Anh nói, em sẽ tự mua."


Hoắc Tùy Châu trầm ngâm thở ra rồi hít một hơi thật sâu. Anh lấy đi điện thoại di động của Nhan Dụ, tắt chức năng ghi âm, như thể anh đã hy sinh và nhượng bộ rất nhiều: "Quên đi, anh miễn cưỡng dành chút thời gian quý báu của mình để cùng em đi mua nó."


"Được rồi.", Nhan Dụ gật đầu, "Vậy làm phiền anh." Dừng lại một chút, Nhan Dụ nhẹ nhàng nói, "Trà Ô Long chắc chắn đã sống một cuộc sống rất hạnh phúc trong năm năm qua."


Nhan Dụ rất hiểu bản chất của Hoắc Tùy Châu. Anh ấy bây giờ có vẻ khá dè dặt, nhưng khi còn học đại học, anh rất khoa trương, thoạt nhìn có vẻ giỏi giao tiếp xã hội, nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo.


Không phải ai cũng lọt vào mắt xanh.


Nhưng chỉ cần anh ấy thực sự chấp nhận một người và đặt người kia vào vòng tròn của mình, anh sẽ trở nên cực kỳ bênh vực người của mình.


Mèo cũng không ngoại lệ.


"Cái gì, em ghen tị với nó à?" Hoắc Tuỳ Châu hỏi thẳng.


Nhan Dụ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không phải là ghen tị, em chỉ cảm thấy rất vui vẻ thôi."


Làm mèo thật tốt, không có gì phải lo lắng. Nếu may mắn tìm được đúng người, còn có thể tận hưởng sự chiều chuộng mà không phải mang gánh nặng gì.


Khi anh nói điều này, vẻ mặt của Nhan Dụ rất bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện giống như chỉ đang kể lại một sự thật nào đó.


Cảm nhận được ánh mắt trực tiếp, mãnh liệt và không thể bỏ qua của Hoắc Tuỳ Châu nhìn mình, Nhan Dụ hơi quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh: "Sao vậy?"


Hoắc Tuỳ Châu cố gắng nhìn ra manh mối từ khuôn mặt bình tĩnh của Nhan Dụ, nhưng đôi mắt của cô trong trẻo đến mức có thể nhìn thấy mọi thứ trong nháy mắt.


Những gì cô nói và vẻ mặt cô thể hiện đều là những suy nghĩ thật sự của mình.


Nhưng lúc này Hoắc Tùy Châu muốn hỏi: "Nhan Dụ, em đã bao giờ——"

Hoắc Tùy Châu còn chưa nói xong, đột nhiên bị một giọng nữ cắt ngang.


"Này, đây không phải là Hoắc tổng sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp