Sủng Em Vô Độ

Chương 5


3 tuần

trướctiếp

Nắng như thiêu đốt, không thể không nói bóng dáng Hoắc Tùy Châu che khuất ánh nắng, thật sự khiến Nhan Dụ cảm thấy bớt nắng hơn.

Nhưng anh ở quá gần cô, còn mang theo cảm giác áp bách, điều này càng khiến Nhan Dụ càng nóng lòng hơn. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen của Hoắc Tùy Châu đang nhìn chằm chằm vào mình: "Sao anh lại đến đây?" 

Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi sọc đen.

Nhan Dụ nhớ rằng khi còn học đại học, thứ mà Hoắc Tuỳ Châu không thích nhất là màu đen và xám, anh cũng không thích mặc tây trang vì chúng trông cứng nhắc và trưởng thành.

Mà bây giờ lại không thể không mặc.

Hoắc Tuỳ Châu lặp lại một lần nữa như thể rất kiên nhẫn: "Đây là công ty của gia đình anh, anh ở đây rất kỳ lạ sao?"

"Không phải, ý em là," Nhan Dụ đầu liếc nhìn tòa nhà văn phòng cao lớn phía sau, sau đó quay lại, "Sao anh lại ở bên ngoài?"

Hoắc Tùy Châu thâm ý nói: "Em muốn biết à?", anh tới gần Nhan Dụ một chút "Vậy em lấy thân phận gì để tò mò về anh thế? Bạn gái cũ?" 

"Anh không cần phải nói với em nếu anh không muốn nói," Nhan Dụ bình tĩnh nói, "Em cũng không muốn biết điều đó nhiều như vậy."

Ánh mắt Hoắc Tùy Châu sâu thẳm, nặng nề nhìn chăm chú vào Nhan Dụ, một lúc sau, anh chậm rãi nói bằng một giọng nói không thể phân biệt được cảm xúc: "Nhan Dụ, em thật sự không hề thay đổi chút nào."

Giống như khi chúng ta chia tay năm năm trước, cô ấy vừa nhẫn tâm vừa vô tình, nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.

Nhan Dụ hiểu ý của Hoắc Tùy Châu, không còn cách nào để phản bác. Cô lạnh lùng nhìn anh: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước.”

Không biết có phải vì đã đến giờ ăn tối hay không mà người từ tòa nhà văn phòng đang ra ngày càng nhiều.

Hoắc Tuỳ Châu là chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị. Các nhân viên của tập đoàn đều nhận ra anh ấy ở bên ngoài, họ không khỏi nhìn sang. Khi Nhan Dụ đứng cạnh anh, tất nhiên anh nhận được rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Cảm giác được chú ý này giống hệt như thời điểm hai người còn yêu nhau ở đại học.

Thấy Hoắc Tùy Châu không có phản ứng, Nhan Dụ xoay người rời đi, lại nghe anh nói: "Anh đã nói không còn chuyện gì chưa?"

Nhan Dụ đang định nói để hỏi Hoắc Tuỳ Châu còn có việc gì thì liền nghe thấy giọng nói của Tạ Tư Vũ từ phía sau.

Thời điểm Tạ Tư Vũ bước ra khỏi công ty, cô nhìn thấy chị kế của mình và sếp của cô ấy đang đứng cùng nhau. Hai người không biết ai đắc tội ai, bầu không khí không mấy hòa hợp, thậm chí còn có chút giằng co.

Nhưng hai người bọn họ đứng chung một chỗ trông bắt mắt quá!

Tạ Tư Vũ luôn ghen tị với kHoắcn mặt xinh đẹp và khí chất tao nhã của Nhan Dụ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xám khói khiến dáng người cô trở nên thon gọn hơn. Mái tóc đen dài được búi trên đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon thả, giống như một con thiên nga tao nhã.

MÀ giá trị nhan sắc của Hoắc Tuỳ Châu thì không cần nhiều lời, anh tuấn, cao lớn và ngay thẳng, Tạ Tư Vũ tHoắcng nghe đồng nghiệp trong phòng trà nói rằng nếu Hoắc tổng không phải là CEO thì có thể vào giới giải trí dựa vào mặt cũng có thể thành lưu lượng đỉnh cao.

Quần áo trên người hai người này có cùng màu sắc, Tạ Tư Vũ cảm thấy rất hợp nhau.

Hoắc Tuỳ Châu vẫn đứng thẳng dưới ánh mặt trời, như thể đang che nắng cho Nhan Dụ.

Mọi người lần lượt đi ngang qua, Tạ Tư Vũ nghe thấy cuộc thảo luận giữa các đồng nghiệp của mình.

"Kia không phải là Hoắc tổng sao? Tại sao anh ấy lại ở đó?"

"Hình như anh ấy đang nói chuyện với người khác, điều quan trọng cô ấy là một  người phụ nữ!"

"Thật hay giả? Để tôi xem, để tôi xem!"

"Cảm giác là một đại mỹ nữ nha! Nhân tiện, cô ấy là ai? Người Hoắc tổng theo đuổi?"

Hả? Cái gì? ! Tạ Tư Vũ nghe thấy điều này rất bối rối, đồng thời trong lòng cũng có một nghi ngờ: Nhan Dụ và Hoắc Tuỳ Châu có biết nhau không? Cô chưa nghe cô ấy nói về điều này.

Đi tới trước mặt Nhan Dụ, Tạ Tư Vũ nhìn cô, rồi nhìn Hoắc Tuỳ Châu, thái độ thận trọng nói: "Xin chào, Hoắc tổng."

"Ừ." Hoắc Tùy Châu chỉ khẽ gật đầu đáp lại, không để ý lắm. Anh cũng không nhìn Tạ Tư Vũ, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhan Dụ.

Tuy nhiên, Nhan Dụ cảm thấy bầu không khí căng thẳng đã bớt hơn một chút nhờ sự xuất hiện của Tạ Tư Vũ. Cô liếc nhìn Tạ Tư Vũ: "Em đã đến rồi." Nói xong cô quay lại nhìn Hoắc Tùy Châu, "Người em đợi đã ra rồi, đây là em kế của em, em đến tìm cô ấy để cùng nhau ăn trưa."

"Thì ra là vậy," Hoắc Tùy Châu gật đầu, "Quả thực đã đến giờ ăn trưa rồi, anh vẫn chưa được ăn."

Nhan Dụ đang nghĩ cách trả lời anh, nhưng nghe Tạ Tư Vũ run rẩy hỏi: "Vậy Hoắc tổng, anh có muốn đi cùng chúng tôi không..." Nhan Dụ cau mày, Tạ Tư Vũ kéo tay cô, "Chị, đây là sếp của em—— “

Ngụ ý đã rõ ràng: công việc của cô đều nằm trong tay người đàn ông này, nên dù chỉ là giả vờ thì cô cũng phải khách sáo.

Nhan Dụ đành phải hỏi Hoắc Tùy Châu: "Muốn đi cùng không?"

Nhan Dụ không chắc Hoắc Tùy Châu có đồng ý hay không, đang định nói thêm: "Không muốn thì thôi quên đi", nhưng Hoắc Tùy Châu lại đột nhiên trịch tHoắcng gật đầu.

"Vì em mời nên anh mới phải miễn cưỡng đồng ý."

 ***

Trong phòng riêng của nhà hàng.

Hoắc Tuỳ Châu trước khi vào phòng cần trả lời một cuộc điện thoại nên lát nữa anh mới vào.

Nhan Dụ đã gọi món mà cô và Tạ Tư Vũ muốn ăn. Sau khi Hoắc Tùy Châu ngồi xuống, cô đưa thực đơn qua và nhẹ giọng nói: "Anh gọi món đi."

Hoắc Tùy Châu không lấy thực đơn mà hỏi cô: "Em biết khẩu vị của anh mà, sao cô không gọi cho anh?" 

Vẻ mặt Nhan Dụ thản nhiên: "Em chỉ biết trước đây anh thích ăn gì thôi, không biết sở thích của anh bây giờ đã thay đổi chưa."

"Sở thích của anh vẫn như trước, chưa hề thay đổi" Hoắc Tuỳ Châu tựa lưng vào ghế với thái độ thản nhiên, "Em giúp anh gọi món đi."

Bây giờ cuộc trò chuyện đã đến mức này, Nhan Dụ không thể từ chối được nữa. Cô gọi thêm hai món ăn, đều là món mà Hoắc Tùy Châu thích.

Tạ Tư Vũ cuối cùng cũng chắc chắn rằng chị kế và sếp của cô thực sự quen biết nhau. Bọn họ không chỉ biết nhau bình tHoắcng mà còn rất quen tHoắcc. Cô nhớ rằng lúc học đại học Nhan Dụ đã nói với mình rằng cô ấy có bạn trai, cô đột nhiên hít một hơi khí lạnh.

Hoắc Tùy Châu ngước mắt nhìn: "Cô là Tạ Tư Vũ à?" Anh liếc nhìn Nhan Dụ, "Trước đây tôi có nghe Nhan Dụ nói về cô."

Tạ Tư Vũ không dám nói chuyện cùng với ông chủ lớn, sau khi cười khô khan với Hoắc Tuỳ Châu, cô cẩn thận hỏi Nhan Dụ: "Chị ơi, Hoắc tổng có phải là người bạn trai mà chị nói khi còn học đại học không?"

Phòng riêng rộng như vậy, dù Tạ Tư Vũ có hạ giọng thế nào thì Hoắc Tùy Châu vẫn có thể nghe thấy.

Nhan Dụ gật đầu: "Ừ, là anh ấy." Cô nhận thấy sắc mặt Hoắc Tùy Châu có chút âm trầm, có thể đoán được tại sao anh ấy không vui.

Sau ba năm hẹn hò, cho đến khi chia tay, gia đình cô chỉ biết cô có bạn trai, thậm chí còn không biết tên anh.

Anh là một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?

Tuy nhiên, vẻ mặt của Hoắc Tùy Châu chỉ khó coi trong chốc lát, sau đó lập tức trở lại bình tHoắcng. Anh ấy nói với Nhan Dụ với giọng điệu thoải mái: “Anh nhớ tối qua em nói rằng sau khi trở về Trung Quốc vẫn đang phỏng vấn, nên chắc hẳn cũng không bận lắm phải không?”

Nhan Dụ có chút ngạc nhiên. Tối qua cô cùng Minh Lộ nói chuyện, vậy là anh ấy đã nghe thấy rồi sao? Gật gật đầu, Nhan Dụ hỏi ngược lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Ngày mốt anh muốn đến Bắc Thành, sẽ ở đó khoảng một tuần." Hoắc Tùy Châu lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt Nhan Dụ. "Thêm WeChat đi, sau đó gửi địa chỉ cho anh, anh đem Trà Ô Long đến đó."

Nhan Dụ không nhận lấy điện thoại di động của Hoắc Tuỳ Châu, trên mặt cô hiện lên một tia nghi ngờ: "Gửi cho em? Có được không?”

"Tại sao không?" Hoắc Tùy Châu thản nhiên nói: "Em đã trở về, không thể chăm sóc mấy ngày sao?"

Nhìn thấy cánh tay của Hoắc Tùy Châu vẫn giơ lên, Nhan Dụ nhận lấy điện thoại của anh trước. Trong bữa tiệc tối qua, một số người đã đề nghị cô thêm bạn bè trên WeChat, nhưng Hoắc Tùy Châu thì không. Cô nghĩ anh không muốn tiếp xúc với cô nữa nên cũng không muốn gây rắc rối mà chủ động đến tìm anh.

Không ngờ hôm nay anh lại chủ động thêm mình vào, mặc dù đó là vì Trà Ô Long.

"Không phải là không thể, chỉ là..." Nhan Dụ do dự, "Em có thích hợp để chăm sóc Trà Ô Long không? Đó là mèo của anh mà."

“Chẳng lẽ nó không phải mèo của em sao?" Hoắc Tuỳ Châu nhìn thẳng vào mắt Nhan Dụ, "Cho dù cha mẹ có ly hôn, cả hai bên đều phải thay phiên nhau chăm sóc con cái, đúng không?" 

Nhan Dụ nhìn thoáng qua Tạ Tư Vũ, có chút bất đắc dĩ mà nói với Hoắc Tùy Châu: "Đừng nói những điều có thể gây hiểu lầm như vậy."

"Hơn nữa," Hoắc Tuỳ Châu nói thêm, "Em không phải cũng rất nhớ nó sao?"

Điều này hoàn toàn đúng. Nhan Dụ không phủ nhận, cũng không từ chối nữa, cô nhấn nút mở khóa và hỏi: "Mật khẩu?"

"Sinh nhật của anh."

Nhan Dụ thuần thục nhập ngày sinh nhật của Hoắc Tuỳ Châu, điện thoại đã được mở khóa thành công. Cô lại nhấp vào WeChat và nhập ID WeChat của mình vào phần Thêm bạn bè.

Hoắc Tùy Châu nhìn động tác của cô, khóe miệng nhếch lên một vòng cung khó thấy.

Tạ Tư Vũ ở một bên trợn mắt há mồm xem.

Sếp của cô, chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, di động có rất nhiều thứ bí mật! Cứ như vậy liền giao cho Nhan Dụ!

Ngay cả WeChat cũng cho phép Nhan Dụ tự thêm nó vào.

Tạ Tư Vũ không thể không hoài nghi liệu hai người họ có thực sự chia tay hay không.

Nhan Dụ dùng điện thoại di động của Hoắc Tuỳ Châu để gửi cho mình một lời mời thêm bạn bè. Sau khi trả lại điện thoại cho anh, cô bấm vào điện thoại di động của mình để chấp nhận lời mời.

Tên WeChat của Hoắc Tuỳ Châu chỉ đơn giản là từ "Châu". Nhan Dụ do dự một lúc nhưng đã từ bỏ ý định đổi biệt danh của anh. Cô gõ mấy chữ lên màn hình rồi gửi cho Hoắc Tùy Châu: "Em đã gửi địa chỉ cho anh rồi, ngày mai em sẽ có mặt ở nhà, anh có thể qua bất cứ lúc nào."

"11 giờ đi."

“Được.”

Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, Nhan Dụ vừa bóc tôm vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển trở thành như thế này? Rõ ràng cô đã mời Tạ Tư Vũ đi ăn tối, nhưng giờ lại nhiều thêm một bạn trai cũ. Cô thậm chí còn không nói được vài lời với Tạ Tư Vũ mà không ngừng thảo luận với Hoắc Tùy Châu về việc chăm sóc Trà Ô Long.

Tuy nhiên, Nhan Dụ rất ngạc nhiên khi Hoắc Tuỳ Châu thực sự nhớ tên của Tạ Tư Vũ. Cô chỉ thỉnh thoảng nhắc đến tên đó với Hoắc Tuỳ Châu khi họ còn yêu nhau.

Trong đầu đang suy nghĩ lẫn lộn, Nhan Dụ bóc vỏ tôm xong, cô vô thức đưa nó cho Hoắc Tùy Châu đang ngồi đối diện, đưa đến giữa chừng mới đột nhiên hoàng hồn.

Cô cứng ngắc ngẩng đầu lên, ngay lúc Hoắc Tùy Châu cũng ngẩng đầu, ánh mắt họ bất ngờ chạm nhau.

Nhan Dụ dừng lại, con tôm không vỏ kia cứ lúng ta lúng túng lơ lửng giữa không trung.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hoắc: Cô ấy bóc tôm cho tôi, cô ấy vẫn còn yêu tôi

Dụ Dụ: À, cái này...

Trà Ô Long: Ở đâu? Tại sao lại sử dụng tôi như một công cụ vậy hả?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp