10.
Thật lạnh.
Con người khi nghe câu chuyện cười nhạt nhẽo, cũng sẽ cười.
Con người một khi cười, liền không còn sức lực.
Con người một khi không còn sức lực, liền sẽ buông tay.
Ta rơi xuống vòng tay của mỹ nhân, trâm ngọc trong búi tóc reo leng keng.
Hoàng hôn màu cam như máu đang dần chìm xuống, đôi mắt nàng ta vàng óng hoà với ánh hào quang, đẹp đến mức có chút nham hiểm.
Bốn bề không bóng người, tiếng rừng cây rì rào.
Cái tư thế này, cái tình tiết này, cái môi trường này!
Mắt thấy khuôn mặt của mỹ nhân càng ngày càng gần, sao ta cảm giác rằng hoa bách hợp(*) ở quê nhà sắp nở rồi.
(*)bách hợp: ý chỉ đồng tính nữ - nữ.
Chốn hậu cung này, thông gian không phân biệt giới tính, đều là tội ch.ết cả đó!
So với bị người ta thả vào lồng heo, ta vẫn muốn được ra đi một cách thoải mái chút.
Để phá vỡ bầu không khí ái muội này, ta lên tiếng để giảm bớt sự ngại ngùng, vô cùng tự nhiên chuyển chủ đề: “Lực cánh tay của cô không tệ, bình thường luyện tập như nào thế?”
Mỹ nhân bị ta làm cụt hứng, cười khẩy nói: “Lạt mềm buộc chặt… cô biết ta là ai không?”
Ta nói: “Sao ta biết được.”
Nàng ta nói: “Cô nhìn cho kĩ.”
Ta nói: “Biết cô xinh đẹp rồi, còn kêu người khác nhìn nữa, có phiền không chứ?”
Nàng ta đưa mặt lại gần hơn: “Nhìn kĩ lại đi!”
Ta nhắm mắt lại: “Xin lỗi, ta thẳng.”
11
Mỹ nữ sững sờ.
Nàng ta nói: “Cô cũng biết chọn địa điểm đó.”
Đúng vậy, dưới gốc cây trong Ngự Hoa viên đều có người cả rồi, cô không biết sao!
Ta thê lương nói: “Trong cung bản cung chỉ có chốn nhỏ bé này để dung thân thôi.”
Mỹ nữ nhíu mày, nói: “Là ai dạy cô cái cách này? Thái hậu?”
Hả? Đây là cách để t.ự sát, còn cần người ta dạy sao?
Ta nói yếu ớt: “Bản cung sớm đã không muốn sống nữa rồi.”
Mỹ nữ nói: “Làm nương nương của hậu cung, sống một cuộc sống ăn sung mặc sướng, không tốt sao?”
Thì cũng khá tốt, nhưng nếu có thể được trùng sinh lại 13 tuổi, vậy thì càng tốt hơn! Nhưng cái siêu năng lực này ta không cách nào giải thích cho cô được!
Ta lại thở dài, rất sâu lắng nhìn về phía hoàng hôn: “Thứ bản cung muốn, chưa bao giờ là những điều này…”
Mỹ nữ thần sắc phức tạp nhìn ta một cái, lẩm bẩm: “Thật không ngờ, thế mà lại có người tình sâu ý nặng như vậy…”
Mỹ nữ duỗi tay sờ lên mặt ta, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: “Khiến nàng phải tủi thân rồi.”
Ta kinh ngạc ôm mặt, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?
12
Ăn không ngồi rồi một buổi chiều, không cung đấu, không áp bức, không gặp được Hoàng thượng.
Ta tự cảm thấy không còn mặt mũi đối với sự kỳ vọng tranh sủng mà Tiểu Xuân gửi gắm, do dự lảng vảng trước cung một hồi lâu, phiền muộn thở dài.
Tiểu Xuân mở cửa, thấy ta đang bẽn lẽn trước cửa, cười hihi nói: “Nương nương, cuối cùng người cũng trở về rồi! Vừa nãy Hoàng thượng sai Lý công công đưa rất nhiều đồ mới lạ lắm ạ!”
Thì ra vị thái giám đứng phía sau muội ấy chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, Lý công công.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.(*)
(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Trong lòng ta căng thẳng, luôn cảm thấy Hoàng thượng chẳng có ý gì tốt.
Tiểu Xuân thấy ta mặt cau mày nhó, lại nói: “Nương nương, người không vui sao?”
Ta yếu ớt nói: “Ngươi không hiểu, điều bản cung muốn không phải là những thứ này…”
Hốc mắt Tiểu Xuân ửng đỏ, lộ vẻ xúc động nói: “Trong lòng nương nương thật sự nhớ nhung, nô tỳ hiểu mà!”
Ta xua tay liên tục: “Không không không, ngươi không hiểu đâu.”
Tiểu Xuân nói: “Nương nương, người đừng cứng miệng nữa!”
Lý công công đứng một bên nói: “Ta đây đi theo Hoàng thương hơn hai mươi năm, người thật lòng nhung nhớ Hoàng thượng như Nhan quý phi đây, ta nhất định sẽ nói vài điều tốt trước mặt Hoàng thượng.”
Ta nói: “Không cần không cần, Hoàng thượng sống tốt là được, không cần làm phiền đến ngài ấy.”
Lý công công sâu xa khó hiểu nhìn ta một cái, phủi phủi bụi bặm, sau đó tiêu sái rời đi.
Tiểu Xuân nói nhỏ bên tai ta: “Nương nương, chiêu này của người lấy lùi làm tiến, quả thực rất tuyệt đó ạ!”
Ta: “...”
13
Sự sủng ái của Hoàng thượng giống như viên mật ong, tuy rất ngọt, nhưng viên mật ong đó đặt trên tay ai, thì đám ong bướm phía sau Hoàng thượng sẽ bay về phía kẻ đó.
Quý phi mỹ nhân trong cung hết tốp này đến tốp khác đến chỗ của ta, ta vừa phải pha trà, xếp chỗ, tổ chức hoạt động vui chơi, ta rất áp lực.
Áp lực lớn thì ta lại cầm dải lụa trắng chạy đến gốc cây.
Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra, cái cây này hình như không phải là căn cứ bí mật của một mình ta nữa.
Mỹ nữ ngày đó cứu ta thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng cũng thường ngẩn ngơ dưới gốc cây lúc hoàng hôn.
Mỗi lần gặp nhau, nàng ta đều gợi lên một nụ cười khiến chúng sinh đảo lộn: “Thật trùng hợp, cô cũng đến đây giải sầu?”
Không không không, một chút cũng không trùng hợp.
Cô là đến để giải sầu, còn ta đến để bỏ mạng.
14
Thôi bỏ đi, xem ra đến đây có lẽ không c.hết được rồi.
Nhưng nghĩ đến trong cung còn có một đám phi tần ngồi cắn hạt dưa, chơi bài đợi ta quay về giảng “18 chiêu thức tranh sủng”, ta liền cảm thấy rất đau đầu.
Cái cây này cành lá xum xuê, không dùng để treo cổ, thật là đáng tiếc.
Ta nhìn tứ phía, ừm, ngoài bọn ta ra thì không còn ai khác.
Ta tháo thắt lưng, cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử.
Mỹ nữ đỏ mặt, nói: “Cô, sao cô lại to gan như thế?”
Ta khó hiểu nhìn nàng ta: “Đều là nữ nhi, cô xấu hổ cái gì chứ?”
Nàng ta trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cô còn có sở thích kỳ lạ này nữa sao?”
Ta xoay xoay cổ tay, nói: “Đúng vậy, ở hậu cung chẳng được gặp Hoàng thượng, không phải người ta sẽ bị kìm nén hay sao?”
Nàng ta ngượng nghịu nói: “Thật ra ta…”
Ta cái gì mà ta!
Ta chạy lấy đà lao nhanh đến cách đó năm mét, hét một tiếng, thuần thục leo lên cây.
Tuyệt! Ta thích nhất là leo cây!
Ở trên cao ngắm cảnh thật sảng khoái!
15
Ta ở trên cây ngắm phong cảnh, mỹ nữ ở dưới cây ngắm ta.
Tuy nói ta có chút nhan sắc, nhưng ta không thể chịu được ánh mắt nóng bỏng như vậy.
Ta đung đưa hai chân trên cây một cách vô vị, cuối cùng không nhịn được nói: “Nhìn bản cung làm gì?”
Mỹ nữ nói: “Cô thật dễ thương, ta có chút thích cô rồi.”
Ta nói: “Xin lỗi, ta thẳng.”
Mỹ nữ dưới gốc cây cười ngặt nghẽo.
Ta đến đây cũng được mấy lần, mỗi lần thấy nàng ta đều chỉ cười nhẹ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nàng ta cười một cách sảng khoái như vậy.
Á, sao nàng ta lại như vậy chứ? Ta còn tưởng nàng ta nghiêm túc nữa chứ!
Ta nói: “Cô đứng dưới đó nhìn, không mỏi cổ sao?”
Nàng ta nói: “Ta rất ít khi ngắm người ta như thế này, cảm thấy rất mới lạ.”
Ồ? Nhìn từ góc độ này lên, quả thực mặt sẽ to gấp ba lần bình thường.
Thảo nào nàng ta xem thích thú thế, hóa ra là đang xem ta như trò đùa!