Tường trắng ngói đen, trên phiến đá còn có rêu xanh, Giang Cảnh Xuyên lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, anh quay đầu nói với Tô Yên: “Vào đi, mấy ngày trước có người giúp việc đến đây quét dọn, trong phòng chắc là rất sạch sẽ.”
Tô Yên theo Giang Cảnh Xuyên đi vào, bên trong là một cái sân không lớn không nhỏ, bên sân còn có một giàn nho, dưới giàn nho là bàn đá và ghế dài, sân bên kia là các loại hoa cỏ, có lẽ bởi vì bình thường không có ai cẩn thận xử lý, thoạt nhìn rất hỗn độn.
“Không biết vì sao mà bây giờ giàn nho này không kết quả nữa. Khi anh còn nhỏ, mỗi lần đến hè rõ ràng đều sẽ có rất nhiều nho, nói cũng kỳ quái, sau khi bà ngoại anh đi nó liền không chịu ra quả nữa, mặc kệ dùng cách gì cũng vô dụng.” Giang Cảnh Xuyên đi đến dưới giàn nho, kể cho Tô Yên hồi ức thú vị khi còn nhỏ.
Theo lời nói của Giang Cảnh Xuyên, cái sân nho nhỏ này là minh chứng cho tuổi thơ vô ưu vô lo của anh.
Mùa hè, dưa hấu ướp lạnh, còn có quả nho chua ngọt, cùng với quạt hương bồ của bà ngoại, đây là mùa hè đẹp nhất trong ký ức.
Tô Yên chú ý tới trên tường sân có dấu vết khắc chữ, lần lượt chỉ chỉ vào mấy vạch đen, hỏi: “Đây là gì vậy?”
Giang Cảnh Xuyên theo tầm mắt cô nhìn sang, lỗ tai ửng đỏ, không biết là ngượng ngùng hay là nóng, lúc này đây giọng nói anh nhỏ hơn rất nhiều: “Đường đánh dấu chiều cao, bà ngoại vẽ cho anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT