“Phu nhân, cô đừng nghĩ sinh con sẽ đau như vậy. Thật ra hoài thai mười tháng, chờ đến khi sinh ra, tình cảm cô và đứa trẻ không chỉ sâu đậm bình thường đâu. Hơn nữa, cô thử nghĩ xem, cục cưng nhỏ đáng yêu biết bao, làm mẹ rất vĩ đại, nhìn cục cưng liền cảm thấy bao nhiêu đau đớn đều là đáng giá, về sau đứa bé cũng là người thân với cô nhất.”
Cô cảm thấy dì Vương quá thích hợp để đàm phán, đúng vậy, lúc này cô có hơi dao động rồi.
Thấy Tô Yên là thật sự nghe vào, dì Vương mới vừa lòng xuống lầu. Ngây người ở Giang gia nhiều năm như vậy, tư tưởng của dì Vương cũng không phải quá cổ hủ, bà cũng không cảm thấy phụ nữ còn phải sinh con mới ổn định như thời cổ đại, chỉ là hào môn không giống gia đình bình thường, cả ngày bà cập nhật tin tức cũng biết, cái gì mà con dâu nhà nào hết lần này đến lần khác muốn sinh con trai, sinh một đứa còn chưa đủ, phải sinh hai đứa mới được.
Chẳng lẽ tố chất người ta không ổn sao? Chẳng lẽ giác ngộ của người ta dừng lại ở triều Thanh rồi sao?
Không phải, là thân bất do kỷ*.
*Thân bất do kỷ: Trích từ câu “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” nghĩa là ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được.
Đây là một mặt tàn khốc nhất. Con cái không phải cơ sở để tồn tại*, cũng không phải nói sinh được con trai là có thể kê cao gối mà ngủ nhưng không sinh con mà có thể vững chân, liệu có mấy người đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT