Có người từng nói, ban đêm là lúc con người ta yếu ớt nhất, cho nên có cái gì có vẻ không nên nói thì nhất định phải nhịn không nói, bởi vì ngày hôm sau tỉnh lại sẽ hối hận.
Tình cảnh này Giang Cảnh Xuyên cũng không nhịn được, giọng điệu anh trầm thấp hòa hoãn: “Khi còn nhỏ mỗi năm nghỉ hè anh đều đến nhà bà ngoại ở một thời gian, bà ngoại rất tốt với anh. Chắc em cũng biết rồi, mẹ anh sinh ra trong gia đình bình thường, mỗi lần anh qua đó, bà ngoại đều muốn cho anh những thứ tốt nhất, bà cũng biết thứ tốt nhất với bà đối với anh không tính là gì cả, cho dù như vậy, anh vẫn thích đến nhà bà ngoại nhất.”
Từ nhỏ anh đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, ở Giang gia, không ai đối xử với anh như một đứa trẻ, dường như bất kể có bao nhiêu chương trình học hay bài tập, cũng chưa bao giờ có người hỏi anh có mệt hay không.
Đương nhiên anh cũng chưa bao giờ oán hận, dù sao sinh ra ở gia đình như vậy vốn dĩ cũng đã chiến thắng từ vạch xuất phát, đương nhiên phải bỏ ra nỗ lực gấp nhiều lần.
Chỉ có bà ngoại mỗi lần thấy anh làm bài tập, sẽ cầm quạt hương bồ* vừa quạt cho anhvừa đau lòng mà nói: “Sao lại nhiều bài tập như vậy, tay con có mỏi hay không? Con muốn nghỉ ngơi một chút không?”
*Quạt hương bồ: quạt làm bằng lá cây hương bồ.
Trên người bà ngoại, anh có thể cảm nhận được sự cưng chiều của người lớn, duy nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play