Đoàn lô tô

Trở về nhà


3 tuần

trướctiếp

Mưa ngày càng nặng hạt đỗ xuống huyện Gò Quao khi chúng tôi đi ngang qua, nếu so với trước đây thì bây giờ thật sự đỡ khổ hơn nhiều đối với bác Lương mỗi khi dời đoàn, vì mỗi khi trời mưa xuống là y như rằng bác Lương sẻ lãnh trọn những cơn mưa ấy. Những lúc nhìn người đàn ông ấy run rãy dưới cơn mưa mà tôi thấy thương vì chẳng có gì để che chắn ngoài cái áo mưa mỏng manh cả, cabin tàu thì không đủ kín để tránh đi cơn mưa và gió giong, còn giờ thì với chiếc ghe mới với cái cabin mới phủ kín hết mà còn lái bằng hoa lăng này thì lại ấm cúng hơn nhiều.
Con đường ngày càng trở nên quen thuộc hơn khi đi đến xã Vĩnh Thắng. Một tấm bản đồ được vẽ ra bên trong đầu tôi hướng về xã Vĩnh Bình Nam, nếu đi hết con kênh sáng cụt này sẻ đâm ra chợ Ba Đình - Bạc Liêu, đến đây là đã đến gần lắm với con kênh tắc dẫn vào xã Vĩnh Bình Nam rồi, đích đến càng gần càng khiến tôi hồi hợp hơn đến nổi tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Tôi không biết đây là cảm giác háo hức hay là đang sợ hãi, tôi nghĩ là cả hai, háo hức là vì phần đang được về nhà và phần còn lại chắc là sợ ánh mắt của mọi người xung quanh, không biết họ có đón chào chúng tôi hay không, đặc biệt là ba tôi, ông ấy sẻ nghĩ gì khi thấy tôi ở dáng vẻ này, nghĩ đến đó lòng tôi vừa muốn về vừa không.
Cứ mãi lo lắng như vậy mà đoàn ghe của chúng tôi đã rẽ vào con kênh Tắc tự lúc nào. Cảnh vật xung quanh hai bên bờ chẳng khác gì xưa, vẫn là những hàng dừa nước quên thuộc, những cây bằng đã chín trái, cơn mưa làm ướt đất chảy xuống làm ươm màu phù sa cặp hai bên mé bờ.
Chạy đâu đó được hơn mười lăm phút thì chợ xã đã hiện ra trước mắt chúng tô. Bác Lương cho tàu rẽ phải chỗ khúc chợ hướng về đoạn đường nhà tôi, thường mỗi khi đoàn ghe chúng tôi rẽ vào những cua nhỏ hay cua gấc sẻ có một vài thành viên đứng ở đằng sau hai chiếc ghe, cầm xào để chỉnh ghe tránh không va đập vào hai bên bờ hay mấy ngồi nhà cặp mé sông.
Rồi đoàn ghe của chúng tôi đậu lại chỗ mãnh đất trống năm ấy chỉ là bây giờ nó đã trở thành một sân bóng chuyền rồi, nhưng với tài ăn nói và thuyết phục của cô Loan thì sân gì đi nữa cũng bị cô biến thành sân khấu của chúng tôi thôi, rồi chúng tôi bắt đầu mướn người đem đồ lên và lắp ráp, trong suốt những ngày trở về quê tôi cứ ở lầm lì dưới ghe chơi bài cùng với anh em chứ chẳng dám đi đâu, lâu lâu lại ngó mắt nhìn lên bờ để xem mọi người dựng rạp đến đâu rồi, những ngày mưa làm quá trình dựng rạp bị chậm đi nhiều và có vẻ như tin tức tôi đã trở về đã lan đi khắp nơi và cái tên Nam Lan cũng được mọi người hầu như là biết đến nên nhiều người đã bắt đầu tụ tập lại xung quanh chỗ ghe chúng tôi, với sự chào đón đó đã khiến tôi đỡ phải ngại đi nhiều và đặt bước chân đầu tiên lên mãnh đất đã sinh ra mình.
Ôi Nam Lan đẹp quá, đẹp hơn trên mạng nữa.Một cô bé nói với tôi, hết người nói rồi đến người kia nhìn, những cô dì chú bác cũng quay quanh tôi, tôi cố nhìn trong đám đông để tìm kiếm hai người mà tôi mong chờ nhất nhưng lại chẳng thấy đâu rồi từ trong đám đông Vũ Hạ xuất hiện.
Chào em.Anh nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp