Đoàn lô tô

Lang thang


3 tuần

trướctiếp

Chúng tôi thu dọn lại mớ hổn độn mà tên trấn lột đã xới lên.
Chị còn đau không?Tôi hỏi.
Không sao đâu, nó có làm gì em không? Không chị ạ.Tôi đáp lại một cách u sầu, giờ đây chúng tôi không biết phải làm gì tiếp theo nữa khi cả tiền và mục đích của chúng tôi đều đã bị tên ác bá đó lấy đi hết, chúng tôi không biết đi đâu hay về đâu, rồi chúng tôi sẻ sống sao trong những ngày sấp tới.
Chúng tôi lảo đảo bước ra khỏi con hẻm, trời khi này đã dần về đêm, người người đi xe vô cùng tấp nập, những ngôi nhà cũng bắt đầu được thấp sáng lên như những cây thông noel, có lẻ điều duy nhất chúng tôi cần làm bây giờ là tìm cho mình một chỗ ở qua đêm, đến mai chúng tôi sẻ bắt đầu tìm việc như những gì mà tôi đã nói với bác Lương.
Đi một lúc lâu thì chúng tôi đến công viên Lưu Hữu Phước, cái tên này được đặt theo một người nhạc sĩ danh nhân văn hoá tài hoa sinh ngày 12-9-1921 mất ngày 8-6-1989, bức tượng ông ấy được đúc bằng đồng với quần tây, áo sơ mi, ở cổ thắt nơ, trên đôi bàn tay ông là cây đàn ghi-ta và một chiếc áo vest, hiện diện trên khuôn mặt ông là một cặp kính cùng với nụ cười hiền hậu được đặt ở trung tâm công viên, khoản sân trước mặt ông cũng mang hình dáng của một cây đàn ghi - ta, đôi chân chúng tôi đã mỏi nhừ, bụng thì đói meo, tôi nghĩ đây là nơi cần thiết để chúng tôi nghỉ chân, vậy là chúng tôi tìm đến một cái ghế đá rồi an toạ.
Hai tôi ngồi tựa vai vào nhau nhìn dòng người đang chơi đùa, đi dạo, tập thể dục, thời gian cứ trôi làm cho cơn đói của tôi ngày càng kêu rào dữ dội hơn.
Mua gì không hai đứa?Một cô bán hàng rông đến và mời gọi chúng tôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp