Thì ra là kế toán đã cân xong số cá lưới được, đại đội trưởng vung tay lên, bắt đầu phân chia cá ngay tại chỗ. Đại đội trưởng đọc tên Lục Phong Thu, nhưng lại chia cá cho anh cả Lục và Lục Kiêu. Năm con cá chép lớn khoảng mười cân, cộng thêm hai con cá trắm cỏ bảy tám cân, còn lại đều là cá trích nhỏ nặng bốn năm cân. Hơn trăm cân cá được đựng vào trong hai cái giỏ trúc, ba ba con cùng nhau khiêng về.

Có người luyến tiếc công điểm, cho nên chỉ đổi một con cá lớn để mang về làm tiệc mừng năm mới, vô cùng hâm mộ nhìn bọn họ.

Đại đội trưởng cũng không giới hạn số lượng cá các hộ được đổi, nói là nếu như hôm nay không đủ cá thì lần tới lại bắt thêm. Lục Phong Thu và con trai mang cá trở về, vừa vào tới cửa đã hô lớn: "Bà đâu rồi, ra xem này, mau nấu nước chuẩn bị làm cát"

Bà Lục vén rèm đi ra, nhìn thấy hai con cá lớn trong giỏ trúc, ngạc nhiên nói:

"Hôm nay thu hoạch không tệ nhỉ? Một nhà chúng ta đổi được nhiều cá như vậy sao?"

"Đúng vậy, tôi được đổi trước, cho nên vẫn còn nhiều cá to. "

Tối hôm qua ông và bà Lục đã bàn bạc với nhau rồi, năm nay bọn họ sẽ đổi nhiều cá và thịt một chút.

Năm con cá lớn, để cho hai đứa con dâu mang về nhà mẹ đẻ hai con, để lại một con cho con gái, hai con còn lại đợi đến lễ mừng năm mới mới ăn, còn bảy tám cân cá nhỏ sẽ sơ chế sẵn, một nửa để dành ăn trong hai ngày này, còn một nửa khác làm thành cá khô, chờ đến lễ mừng năm mới sẽ hầm đậu hũ.

Trương Tiểu Hồng vừa về đến nhà liền vui vẻ đi vào phòng bếp, trên đường trở về cô đã nghe ba chồng nói về việc sẽ phân chia những con cá này như thế nào, thầm nghĩ ba mẹ chồng đã suy nghĩ chu đáo như vậy, cô càng phải chịu khó hơn một chút.

Lục Mai Hoa giao An An lại cho Tô Ngọc Kiều, lúc trưa đứa nhỏ đã uống nửa bình sữa, uống canh trứng, còn được bà nội đút cho nửa củ khoai lang, lúc này cái bụng nhỏ cũng đã căng tròn.

Người già chính là như vậy, ăn được cái gì ngon đều muốn cho con cháu ăn cùng, còn luôn cảm thấy cô nhóc vẫn chưa no. Tiểu Bảo vây quanh ba xem cá lớn, nhìn thấy Lục Phong Thu cầm gậy gỗ đập chết cá, cậu nhóc sợ hãi trốn ra sau lưng mẹ. Nhà họ Lục không có tư tưởng để phụ nữ làm hết việc nhà, cho nên lúc này bà Lục và Trương Tiểu Hồng chỉ phụ trách nấu nước, còn việc giết cá và cạo vảy cá đều giao cho ba con Lục gia.

Ngay cả Lục Quân bị nhốt vào trong phòng làm bài tập cả buổi sáng cũng không thoát khỏi. Phải mất rất lâu để có thể xử lí được hết hơn một trăm cân cá, bà Lục nấu nước xong liền bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa, vừa vặn hôm nay cá vẫn còn tươi, bà sẽ làm hai món cá kho tàu và cá chua ngọt. Tiểu Bảo vây quanh ba xem cá lớn, nhìn thấy Lục Phong Thu cầm gậy gỗ đập chết cá, cậu nhóc sợ hãi trốn ra sau lưng mẹ.

Nhà họ Lục không có tư tưởng để phụ nữ làm hết việc nhà, cho nên lúc này bà Lục và Trương Tiểu Hồng chỉ phụ trách nấu nước, còn việc giết cá và cạo vảy cá đều giao cho ba con nhà họ Lục. Bà Lục nhớ rõ Tô Ngọc Kiều thích ăn ngọt, thế nhưng khẩu vị trong nhà bọn họ đều thiên về mặn, cho nên bà dứt khoát làm luôn hai vị, ai thích ăn cái gì thì ăn cái đó.

Ăn cơm trưa xong, ba con Lục gia lại bận rộn gần nửa buổi chiều nữa mới thu dọn xong số cá lúc sáng mang về.

Cả người Lục Kiêu đều bị ám mùi tanh của cá, anh ở bên ngoài chờ Tô Ngọc Kiều tìm quần áo mang ra cho mình, sau đó tắm rửa thay quần áo xong mới vào nhà. Buổi sáng dậy sớm, lại ở bên ngoài gió lạnh tới trưa, tuy rằng Tô Ngọc Kiều không cảm thấy lạnh, nhưng lúc này hình như cô đã bị cảm, đầu óc có chút choáng váng, hít thở cũng không thông. Lục Kiêu tắm rửa xong, anh lau khô tóc, ngồi xuống bên giường sờ trán cô, cảm thấy không nóng lắm thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ có nấu một ít trà gừng, anh đi múc cho em một bát nhé?"

Lục Kiêu thò tay vào trong chăn nắm lấy tay cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play