Hai chị em vừa nhìn mọi người bắt cá vừa trò chuyện, không bao lâu sau, thím Mạch Đông và thím Kim Phượng cũng tiến lại gần hai người bọn họ, thím Kim Phượng đánh giá Tô Ngọc Kiều từ trên xuống đưới một lượt, chỉ cười không nói gì.
Thật sự là nhìn không ra đấy, cô con dâu ba này của Lục gia thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, vậy mà lúc tức giận lên thì ngay cả một tí mặt mũi cũng không chừa cho người ta. Vừa rồi hai người cũng đứng trong đám người, thấy một màn kia, thím Mạch Đông còn có chút không yên lòng muốn đến hỗ trợ, ai ngờ Trương Tiểu Hồng đã tới trước. Thím Mạch Đông cũng nhìn Tô Ngọc Kiều, cười nói: "Vừa rồi con không để ý đến bà ta là đúng, ai bảo bà ta vừa đến đã gọi thẳng biệt danh của bố chồng con ra trước, nếu như lúc đó bị mẹ chồng con nghe thấy, bà ấy nhất định sẽ mắng hết mười tám đời tổ lông nhà người ta. "
Tô Ngọc Kiều cũng không biết, thì ra biệt danh của ba chồng mình là nghĩa xấu, vậy cho nên lúc nãy cô mắng bà ta là hoàn toàn đúng! Trương Tiểu Hồng cảm thấy Tô Ngọc Kiều hẳn là không biết chuyện này, liền giải thích ngắn gọn cho cô hiểu: "Lúc còn bé sức khoẻ của ba vô cùng yếu, còn thường xuyên mắc bệnh, ông nội sợ ba sẽ không sống nổi, cái biệt danh này là có từ lúc đó, bây giờ ngoại trừ mấy trưởng bối lớn tuổi trong thôn thì cũng không có ai kêu ba bằng cái tên đó nữa.”
"Lần sau gặp phải loại người này, em cứ mắng đi không phải sợ gì cả. "
Trong lúc đám người đang nói chuyện, lại có thêm mấy người phụ nữ khác tò mò đi tới, nhưng bọn họ cũng chỉ đơn thuần là tò mò, không có ác ý gì.
Sau khi Tô Ngọc Kiều trò chuyện với mọi người một lúc thì mới biết được thì ra mấy năm nay cô không trở về Lục gia ăn tết, những lời đồn đại trong thôn đã trở nên thái quá như vậy.
"Không phải ở rể, là tôi gả đến, lúc trước Lục Kiêu ở bộ đội, tôi và con ở nhà mẹ đẻ sẽ thuận tiện hơn, cho nên mới không có trở về Lục gia. "
"Năm ngoái tôi đi theo quân, bọn họ tham gia quân ngũ đều là như vậy, quanh năm suốt tháng chỉ có được mấy ngày nghỉ, trong khi đó muốn trở về một lần cũng phải mất vài ngày, thật sự là không dễ dàng chút nào!"
"... "
Tô Ngọc Kiều phủ nhận hết tất cả các lời đồn đãi về vợ chồng cô trong thời gian qua, đây cũng chính là mục đích của bà Lục khi để cô đến đây.
Từ sau hôm nay, chắc hẳn trong thôn sẽ không còn những lời đồn về chuyện Lục Kiêu đi ở rể nữa. Hơn hai giờ sau, trong lúc nhóm phụ nữ còn đang ngồi tụ lại tán gẫu với nhau thì đại đội trưởng ở bên kia hô lớn một tiếng, hơn phân nửa thanh niên trai tráng trong thôn đều tập trung lại một chỗ bắt đầu kéo lưới cá.
"Cá ra rồi! Cá ra rồi!”
Cũng không biết là ai đột nhiên hô lên một tiếng, mọi người lập tức tò mò tiến lại gần vây xem. Trương Tiểu Hồng kéo tay Tô Ngọc Kiều, nói:"Đi, chúng ta cũng qua đó xem. "
Lưới đánh cá dài hai mươi ba mươi mét còn đang được kéo ra bên ngoài, dần dần lộ ra từng con cá chép lớn, cá trắm cỏ, còn có hai con cá trích to bằng bàn tay đang bị mắc vào trong lưới. Đám người vây xem xung quanh lập tức ba chân bốn cẳng gỡ cá từ trên lưới xuống, bỏ vào trong giỏ trúc lớn. Giỏ trúc được lót bằng một tấm bạt nhựa, bên trong chứa đầy nước để phòng ngừa cá bị đông chết ngay khi vừa mới vớt lên.
Xung quanh tràn ngập tiếng hò hét ầm ĩ, tất cả mọi người đều khen ngợi đại đội trưởng chọn được vị trí tốt, trên lưới này tổng cộng có khoảng hơn bốn năm trăm cân cá, con lớn nhất nặng chừng mười cân, con nhỏ nhất cũng ba bốn cân. Sau khi đợt lưới thứ nhất được kéo lên xong, mọi người mau chóng sửa sang lại lưới đánh cá rồi thả tiếp đợt lưới thứ hai xuống. Trong đại đội của Lục gia có khoảng hai trăm đến ba trăm hộ gia đình, tất cả mọi người đều cầu mong sao cho có thể bắt được thật nhiều cá, mang về ăn một cái tết thật lớn.
Trung bình mỗi giờ sẽ kéo lưới một lần, sau một buổi sáng, đại đội Lục gia kéo được năm lần lưới, mỗi lần kéo lưới ít nhất cũng có khoảng hai trăm cân cá. Số cá kéo lên sẽ đưa cho kế toán của đại đội cân rồi phân chia cho từng người một. Sau khi thu xong đợt lưới cuối cùng, Lục Kiêu lau mồ hôi, tìm thấy Tô Ngọc Kiều đang trượt băng ở một góc của hồ nước.
Tô Ngọc Kiều cũng nhìn thấy anh, cô cười híp mắt hỏi:"Anh có mệt không?"
Nói xong lại cởi găng tay ra, lấy khăn tay từ trong túi áo khoác ra lau mồ hôi cho anh.
Lục Kiêu sợ tay Tô Ngọc Kiều bị lạnh, anh nhận lấy khăn tay từ trong tay cô rồi tự mình lau sơ qua hai cái, sau đó vội vàng đeo găng tay vào lại cho cô, xong xuôi mới nói:"Không mệt, lát nữa sẽ phân chia cá, chờ hai ngày nữa chúng ta cùng trở về nhà ba mẹ em một chuyến, mang một ít cá về cho họ. "
"Được. "
Tô Ngọc Kiều đáp một tiếng, còn đang định nói tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Trương Tiểu Hồng ở bên kia gọi bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT