Những thứ ít dầu ít muối ban đầu ăn có thể thấy thanh đạm ăn không tệ nhưng lâu dần, ai ăn cũng, biết, chẳng có chút ngon miệng nào. Quan trọng nhất là, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, cô cảm thấy mình đã không chỉ tăng có hai cân. Nhưng An An thì khác, chỉ sau vài ngày, An An đã lớn hơn, làn đa đỏ nhăn nheo trên mặt đã hoàn toàn biến mất, trở thành một cô bé môi hồng răng trắng đáng yêu. Mọi người trong nhà đều thích bế cô bé, trêu chọc cô bé, ngay cả Tiểu Bảo bây giờ mỗi ngày tan học về, việc đầu tiên là chơi với em gái một lúc rồi mới đi ăn cơm làm bài tập. Đừng nói đến một ông ba cuồng con gái.

Lục Kiêu thường bế con gái không chịu buông tay, chiều chuộng cô bé đến mức bây giờ đã hơi quá đà, ăn xong sữa phải bế dỗ một lúc mới chịu nằm yên. Tô Ngọc Kiều đã nói anh nhiều lần về tật xấu này nhưng anh vẫn không sửa được. Nhưng dù Tô Ngọc Kiều phản đối thế nào, mẹ cô vẫn kiên quyết trong tháng ở cữ này phải bù đắp lại sinh khí mà cô mất khi sinh con.

Vì vậy, bà ấy còn cố ý làm quen với hai đồng nghiệp ở bộ phận hậu cần, chỉ để nhờ họ giúp mua đồ.

Tô Ngọc Kiều không phản đối được nên chỉ có thể mong Lục Kiêu sớm về vào buổi tối. Có anh ở đây, ít nhiều gì cũng có thể giúp cô san sẻ một chút.

Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, Lục Kiêu lại nhận được nhiệm vụ, phải đi khoảng một tuần.

Tối hôm đó đến lượt Lục Kiêu trông đêm, nửa đêm anh ấy gọi Tô Ngọc Kiều dậy cho con ti, hai vợ chồng dựa vào nhau, Lục Kiêu ngồi phía sau đỡ cô ấy. Tô Ngọc Kiều buồn ngủ mơ màng dựa vào vai anh, không mở mắt ra được nhưng có lúc lại đột nhiên tỉnh táo. Miệng nhỏ của An An mút một lúc rồi no bụng, nằm trong lòng mẹ ngâm nga rồi lại ngủ thiếp đi.

Lục Kiêu chỉnh lại quần áo cho cô, bế con gái vỗ về, sau đó lại đặt vào nôi cho bé tiếp tục ngủ.

Nằm lại bên cạnh vợ, Lục Kiêu tưởng Tô Ngọc Kiều đã ngủ lại rồi, cô lại dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói:"Chú ý an toàn, sớm về nhé."

Lục Kiêu thấy ấm lòng, ôm cô nằm xuống, hôn lên trán cô, khẽ "ừ" một tiếng:"Ngủ đi."

Nhưng Tô Ngọc Kiều đột nhiên nhớ ra mình đã lâu không gội đầu. Cô ôm đầu định rời khỏi vòng tay anh nhưng Lục Kiêu không hiểu sao lại giữ cô lại không cho đi."Sao thế?"

Lục Kiêu dụi mắt, hơi chống người dậy nhìn cô hỏi.

Tô Ngọc Kiều ấp úng không muốn nói nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm, cô mới đành liều mạng nói:

"Anh không được chê em có mùi!!"

Lục Kiêu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ kéo cô về nằm lại, để chứng minh mình không hề chê cô, anh cúi đầu hôn lên tóc cô một cái:

"Không hôi, Kiều Kiều của anh không hôi chút nào, thật đấy."

Anh cũng không nói dối. Tuy bây giờ Tô Ngọc Kiều không thể hai ngày gội đầu một lần như trước nhưng sau hai tuần, Dương Mẫn đã cho phép cô một tuần gội đầu một lần, bình thường còn vắt khăn nóng lau người cho cô nên cũng không có mùi gì.

Sáng sớm Lục Kiêu phải đi, anh không yên tâm vợ con ở nhà nhưng vì trách nhiệm với công việc, anh chỉ có thể nhờ mẹ vợ và những người khác chăm sóc cho họ.

Ngày hôm sau anh đi, Giang Thanh đã cùng các đồng chí ở Hội phụ nữ đến thăm Tô Ngọc Kiều, đây cũng coi như một cách an ủi gia đình quân nhân.

Dương Mẫn đón họ vào nhà, lại chu đáo pha trà, sau đó bế An An sang phòng khác, để lại không gian cho họ trò chuyện.

Các đồng chí ở Hội phụ nữ đều ngạc nhiên trước sự hiểu lễ nghĩa và gia giáo của người thân Tô Ngọc Kiều, còn Giang Thanh thì đã sớm biết hoàn cảnh gia đình cô nên không ngạc nhiên lắm.

Cô ấy cười cười, đặt tách trà xuống nói:

"Ngọc Kiều, em đến đơn vị chúng ta cũng gần một năm rồi nhỉ, bây giờ đã quen thuộc rồi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play