An An nằm trong cái nôi nhỏ đói bụng nên tỉnh dậy. Tô Ngọc Kiều vội vàng gác lại mọi chuyện, đi tới bế con gái lên. Trương Mai đứng dậy rời khỏi phòng, Lục Kiêu cũng theo sát sau đó đẩy cửa bước vào. "Vừa nãy An An có khóc không?"

Lục Kiêu đi tới bên vợ, nhìn An An trong lòng cô. Tô Ngọc Kiều vừa cởi cúc áo vừa liếc nhìn anh một cách khó hiểu:

"An An chỉ đói thôi."

Trước đây cô không phát hiện ra, Lục Kiêu còn có một mặt trọng nữ khinh nam như vậy. Trước mặt con trai Tiểu Bảo, anh rất ít khi cười, nhưng con gái An An mới chào đời được hai ngày, cô đã thấy anh cười với An An vô số lần, còn cười rất dịu dàng, kiểu cười của người ba thương con, còn không muốn buông tay.

Cho An An ti xong, ông ba cuồng con gái lập tức đón lấy đứa trẻ, bế thẳng đứng trong lòng để vỗ ợ cho con.

Vừa vỗ vừa đi đi lại lại trong phòng, trông như kiểu có con gái là thoả mãn mọi thứ.

Tiểu Bảo tan học về nhà, hí hửng chạy vào phòng ba mẹ xem em gái. Tô Ngọc Kiều vô cùng thương yêu xoa đầu con trai.

Bữa tối, Lục Kiêu bưng đồ ăn vào phòng cho cô, ăn xong lại bưng ra ngoài. Tối nay Dương Mẫn sẽ sang ngủ cùng con gái, tiện chăm sóc cháu gái.

Lục Kiêu lại khuyên:

"Mẹ, ban ngày mẹ đã bận cả ngày rồi, tối nay cứ ngủ một giấc ngon lành, để con chăm sóc Kiều Kiều và An An."

Như vậy thì thím Lưu và Dương Mẫn chẳng còn đất dụng võ nữa.

Nhưng Lục Kiêu dù có khỏe như sắt thì cũng không chịu nổi. Dương Mẫn đã hẹn với anh, họ sẽ thay nhau trông một đêm, đêm qua là Lục Kiêu trông, đêm nay thì để bà và thím Lưu trông.

Lục Kiêu hơi nhíu mày, không muốn rời xa vợ con nhưng mẹ vợ cũng là vì nghĩ cho anh, cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp.

Dương Mẫn và thím Lưu thay nhau trông, Dương Mẫn trông nửa đêm đầu, thím Lưu trông nửa đêm sau, còn Lục Kiêu thì đi ngủ với con trai Tiểu Bảo.

Hôm thứ bảy được nghỉ ngơi, các đồng nghiệp ở bộ phận hậu cần đến thăm cô, chỉ có Mao Giai Mẫn và Hồ Lan Hương đến nhưng Nghiêm Thắng Lợi và Tôn Thành đều nhờ họ mang đồ đến.

Tô Ngọc Kiều sinh con thì xin nghỉ hẳn ba tháng, nghe Mao Giai Mẫn nói, dạo này bộ phận hậu cần cũng không quá bận, cô mới yên tâm.

Hồ Lan Hương tặng cô hai cái yếm tự tay cô ấy làm cho, vải là vải sa tanh, mềm mại, đến khi trời nóng lên vẫn có thể dùng được.

"Em không khéo tay như chị Lan Hương nên tặng chị con gà, để cô giúp chị hầm canh bồi bổ sức khỏe." Mao Giai Mẫn vừa dỗ dành An An vừa nói.

Nói ra thì, cô ấy cũng đã kết hôn được gần nửa năm rồi, bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, bản thân cô ấy thì không vội nhưng nhà chồng thì rất sốt ruột.

"Mang thai không phải chuyện vội được, với lại em mới cưới được bao lâu, vội gì chứ."

Tô Ngọc Kiều bưng bát canh giò heo đã nguội bên cạnh lên uống một ngụm rồi nói.

Dạo này ngoài ăn ra thì cô chỉ ngủ, không thì cũng chỉ ôm An An đi đi lại lại trong nhà, người sắp lười chảy thây vì buồn chán rồi.

Hồ Lan Hương gật đầu nói:"Ít nhất cũng phải đợi Ngọc Kiều khỏe lại đi làm rồi hãy có thai, nếu không văn phòng chúng ta sẽ chẳng còn ai làm mất."

Ý của cô cũng là khuyên Mao Giai Mẫn không cần vội sinh con nhưng nói ra lại có gì đó không đúng. May mà Mao Giai Mẫn là người thẳng tính, cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn rất đồng tình:"Tôi cũng nghĩ vậy, ai thúc giục tôi cũng vô dụng, dù sao tôi mang thai chứ không phải họ mang."

Bản thân cô mới ngoài hai mươi, còn chưa bay nhảy đủ. Trong lúc nói chuyện, Dương Mẫn nấu một nồi canh trứng rượu nếp cho họ, mỗi người một bát. Mao Giai Mẫn nhận lấy vội cảm ơn. Còn Tô Ngọc Kiều thì bất lực nhìn mẹ mình.

Cô mới uống được một nửa canh giò heo, thực sự không ăn thêm nổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play