Tô Ngọc Kiều đã dự định đợi có cơ hội cô sẽ mua nửa con lợn, đến lúc đó sẽ để bà Hảo làm nhiều thịt gác bếp, lạp xưởng, cô gửi về thủ đô cho ba mẹ và mẹ chồng nếm thử đặc sản nơi đây. Sau khi chọn xong bốn con lợn, đội trưởng gọi người mổ lợn trong thôn đến xử lý trực tiếp rồi đưa đến đơn vị. Nhìn những người đến giúp đã mở chuồng lợn chuẩn bị vào bắt lợn, hai cô gái Tô Ngọc Kiều và Mao Giai Mẫn không thích xem cảnh tượng này lắm, liền nói một tiếng với đại đội trưởng, lui ra ngoài cùng.
Vì nuôi lợn có mùi hôi, còn phải ủ phân lợn, nên chuồng lợn được xây dựng ở chân núi cách xa làng, cách đó không xa là một khu rừng rậm. Hai người tìm một chỗ râm mát dưới tán cây nhỏ ngồi đợi, Mao Giai Mẫn lấy bình nước mang theo trống một ngụm.
Cô quay đầu nhìn Tô Ngọc Kiều đang cúi xuống nhận ra một loại quả mọng không xa. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cô bẻ màu trắng sữa, kết hợp với một chiếc váy xòe màu xanh nhạt, đi một đôi giày da đen đế bằng. Gió nhẹ thổi bay dải băng ren màu trắng tỉnh khiết trên đuôi tóc cô ấy, khuôn mặt nghiêng trắng trẻo xinh đẹp, nụ cười trên khóe môi khiến một cô gái như cô ấy cũng có chút ngây thơ. Tô Ngọc Kiều hái một nắm quả dại đã ăn trước đó, quay người định đưa cho Mao Giai Mẫn cùng ăn, quay đầu lại thấy cô ấy đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Cũng không biết đang nghĩ gì, bình nước quân dụng trên tay còn quên đậy nắp.
"Gia Mẫn, cô đã ăn loại quả dại này chưa?"
Giọng nói của Tô Ngọc Kiều kéo cô ấy trở về thực tại.
Mao Giai Mẫn "khụ khụ" hai tiếng, đột nhiên không đầu không đuôi khen:
"Chị Ngọc Kiều, chị đẹp quá."
"Hôm nay cô mới phát hiện ra sao?"
Tô Ngọc Kiều nhướng mày, không biết xấu hổ hỏi ngược lại.
Mao Giai Mẫn:"..."
Càng ngày càng quen, quan hệ của họ cũng thân thiết hơn, Mao Giai Mẫn đã sớm nhìn thấu bản chất kiêu kỳ tự luyến của Tô Ngọc Kiều nhưng cũng giống như Tô Ngọc Kiều không ghét tính cách lắm chuyện của cô ấy, cô ấy cũng không ghét tính cách kiêu ngạo như vậy của cô, ngược lại còn cảm thấy cô nên là người được nuông chiều như vậy.
Hai người vừa ăn quả dại vừa đợi ở đây, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những chú lợn, Mao Giai Mẫn nghiêng người ôm lấy cánh tay của Tô Ngọc Kiều, giả vờ nói:
"Eo ơi, kinh quá."
"Ừm, nhưng tối nay các quân nhân trong đội có thể ăn thịt kho, canh xương sườn, lòng lợn xào... do đầu bếp nhà ăn làm."
Tô Ngọc Kiều cũng không nói nhiều, chỉ lần lượt đọc tên các món ăn.
Mao Giai Mẫn lập tức thay đổi lập trường:
"Thịt lợn thơm quá, tôi thích ăn lòng lợn nhất."
Tô Ngọc Kiều cười lấy mấy miếng thịt khô trong túi đưa cho cô ấy nói: "Không có lòng lợn, ăn tạm thịt khô cho đỡ thèm đi."
Đội có hơn một vạn quân nhân, bốn con lợn chia đều cho mỗi người cũng chẳng được mấy miếng thịt, điều kiện và kinh phí có hạn, không đủ cho mọi người ăn.
Vài ngày trước, thịt bò và thịt lợn đưa về từ trang trại Mặt Trời Đỏ đã được chế biến thành vài bữa, mới coi như cho mọi người thỏa mãn cơn thèm, cả người ở khu gia đình cũng được hưởng lây, ai nấy đều được ăn như ngày Tết.
Vì thế, những gia đình quân nhân ở khu gia đình trước đây không dám tiếp xúc với cô, giờ thấy cô thì muốn làm quen nhiều lần để lấy lòng, chỉ để có thể thăm dò tin tức từ cô trước, kịp thời chạy đến cửa hàng cung ứng mua đồ tốt.
Hầu hết gia đình quân nhân ở khu gia đình đều không thiếu tiền, vẫn có thể mua được vài bữa thịt, trước đây cơ bản là có tiền mà không có chỗ tiêu, đội mỗi ngày đều nghĩ cách cải thiện bữa ăn cho chiến sĩ đã không kịp, làm sao còn thừa sức để quan tâm đến việc gia đình quân nhân có ăn ngon hay không.
Mỗi lần được chia thịt ở cửa hàng cung ứng đều có hạn, ai đến trước được trước, có thể biết tin trước thì nhà mình có thể mua được nhiều hơn.
Hai người ngồi trong rừng cây một lúc, vợ của đại đội trưởng tìm thấy họ, gọi họ đến nhà ngồi chờ. Trên đường đi qua làng, rất nhiều người vây quanh xem cảnh mổ lợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT