Tô Ngọc Kiều gật đầu rồi xấu hổ cười nói: “Như cô biết đấy, tôi không biết nấu ăn, sau này không thể lúc nào cũng dẫn Tiểu Bảo đi ăn trong căng tin quân đội được. Vậy thì có thể trợ giúp bà Hảo và A Mãn cũng có thể giải quyết khó khăn lớn nhất của tôi lúc này, một công đôi việc quá tốt rồi.”
"Điều đó cũng không phải là không thể, tôi sẽ hỏi bà Hảo cho cô.”
Trần Tiêu đồng ý. Bà Hảo ngơ ngác nhìn hai người, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cháu gái, bà hoàn toàn bối rối. Nhưng khi Trần Tiêu dịch và giải thích cho bà ấy, vẻ mặt của bà Hảo dần trở nên hoảng sợ.
"Ngọc Kiều muốn tôi hỏi xem bà có muốn cùng cô ấy đi chi nhánh quân khu không, cô ấy có thể cho A Mãn đi học, đồng thời muốn thuê bà làm giúp việc, bà chỉ cần đi mua đồ về nấu ăn là được. Một tháng trả cho bà mức lương mười lăm đồng, cô ấy còn sẵn sàng chịu mọi chi phí cho A Mãn trong thời gian đi học, đồng thời cô ấy cũng sẽ trang trải tiền ăn chỗ ở cho hai người.”
Trần Tiêu nghĩ thầm trong lòng, theo những điều kiện Tô Ngọc Kiều đưa ra, tôi chắc sẽ có nhiều người vui vẻ đồng ý. Kết quả thật bất ngờ, bà Hảo từ chối.
Lý do cũng giống như A Mãn.
"Tôi không thể gây thêm phiền phức cho cô.”
Người trong thôn quanh năm vất vả chỉ để no bụng, phần lớn thậm chí còn không đủ ăn, hơn nữa, mỗi tháng Tô Ngọc Kiều đều đưa tiền cho bà lại còn cho cháu gái đi học lại còn lo cả ăn uống của họ, vừa nhìn đã thấy đây là việc buôn bán không có lãi.
Bà Hảo lắc đầu, bà nhìn Tô Ngọc Kiều với vẻ cảm kích, giơ đôi tay gầy guộc lên vẫy vẫy: "Không, cô không thể làm như vậy...”
Tô Ngọc Kiều không cảm thấy mình coi tiền như rác, lương của thím Lưu là hai mươi tám đồng một tháng, Dương Mẫn mỗi tháng cũng sẽ cho cô ấy nghỉ vài ngày để dành thời gian cho gia đình.
Ngày lễ tết cũng đưa đồ ăn hoặc vải tặng bà ấy, cô thực sự cảm thấy mười lăm đồng cũng không tính là bao.
"Này, Tiêu Tiêu, có phải cô chưa nói rõ ràng đúng không?"
Trần Tiêu nhìn cô không nói nên lời, sau đó thay bà Hảo giải thích: “Với điều kiện của cô, rất nhiều người sẵn sàng đến tranh giành làm giúp việc của cô. Bà Hảo cảm thấy cô cho quá nhiều, bà ấy không dám nhận.”
Cô không nghĩ Tô Ngọc Kiều là nhà tư bản hay gì cả, cô chỉ lớn lên trong một môi trường khác. Hơn nữa, ý định ban đầu của Tô Ngọc Kiều khi thuê bà Hảo làm người giúp việc cũng là để giúp đỡ A Mãn, thật ra cô cũng cảm thấy hai bà cháu rất đáng thương. Cô cố gắng thuyết phục bà ấy thêm vài lần nữa, cô dùng tương lai của A Mãn làm ví dụ để thuyết phục bà Hảo.
Lần này, cuối cùng bà Hảo cũng do dự.
Trần Tiêu tiếp tục nói: “Có cái gì muốn nói thì cứ nói đi. Chúng tôi đều muốn giúp đỡ A Mãn một chút, nhưng bà yên tâm, chúng tôi sẽ không ép bà phải nhận.”
Bà Hảo nhìn cháu gái, sau đó lại nhìn Tô Ngọc Kiều thành khẩn, lau đi đôi mắt ươn ướt nói:
"Tôi không cần tiền, tôi bằng lòng đi cùng cô, cô chỉ cần đưa A Mãn đi học là được.”
Đây là doanh trại quân đội, Tô Ngọc Kiều là người nhà quân nhân, đặc biệt lại có một đứa con, điều này làm giảm đi cảnh giác của bà Hảo rất nhiều, khiến bà sẵn sàng dễ dàng giao phó mạng sống của bà và cháu gái mình.
‘’Bà ấy nói không cần tiền và sẵn sàng đi cùng cô, chỉ cần cô đưa A Mãn đến trường là được.”
Trần Tiêu thở dài trong lòng và dịch lại lời của bà Hảo một cách chính xác. Tô Ngọc Kiều im lặng một lát, cô luôn cảm thấy mình đang lợi dụng bà già, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hay là cô hỏi bà Hảo xem tôi nên cho bà ấy bao nhiêu. Bà ấy già quá rồi và phải làm việc không công cho tôi khiến tôi trông như một tên địa chủ già bóc lột người dân vậy.”
Câu cuối cùng là điều cấm kỵ ở thời đại này nên cô nói rất cẩn thận.
‘’…..”
Trần Tiêu rất muốn trợn mắt nhìn cô, nhưng cô ấy vẫn tận tình truyền đạt ý nghĩa của cô cho bà Hảo.
Bà Hảo kinh ngạc nhìn cô, lắc đầu xua tay: “Không, không, không, tôi không...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT