Tô Ngọc Kiều cúi đầu xoa xoa tóc A Mãn, giống như cỏ khô, thô ráp không tốt. Nhìn đôi mắt đen ươn ướt có phần giống Tiểu Bảo của A Mãn, trong lòng Tô Ngọc Kiều hoàn toàn mềm nhũn ra.
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng, nhìn bà Hảo vẫn đang nóng lòng tranh cãi với Trần Tiêu, rồi nhìn A Mãn đang bị Tiểu Bảo quấy rầy nói chuyện, trong lòng cô im lặng đưa ra quyết định. Cô muốn đưa bà Hảo và A Mãn đến quân khu, muốn hỗ trợ A Mãn đi học, ở tuổi của cô bé đáng lẽ phải ngồi vào bàn học như những đứa trẻ khác. Nhưng đây hiện tại chỉ là ý tưởng của cô, hai người liên quan còn chưa biết có chịu đi theo cô hay không.
Nghĩ xong, cô ngồi xổm xuống năm lấy bàn tay nhỏ bé của A Mãn hỏi: “A Mãn, em có muốn đi học không?’’
Trần Tiêu nghe vậy dừng lại giải thích nhìn sang, bà Hảo quay lại mà không biết tại sao.
Chỉ có A Mãn nghiêng đầu như đang suy nghĩ, một lúc sau cô mới gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Ngón tay rũ xuống bên cạnh thọc vào một cái lỗ trên gấu áo, dùng giọng trẻ con nói một cách có lý:
“Cháu không muốn đi, cháu muốn ở nhà giúp bà làm ruộng.”
"Nếu bà nội ở cùng cháu, chị mang hai người cùng đi sau đó đưa cháu đi học được không?"
Tô Ngọc Kiều tiếp tục hỏi.
Trần Tiêu nhíu nhíu mày gọi:
“Ngọc Kiều…”
Tô Ngọc Kiều mỉm cười với cô, sau đó tiếp tục nhìn A Mãn, chờ đợi câu trả lời của cô. A Mãn không suy nghĩ, chỉ tiếp tục lắc đầu nói: “Không được, việc này thêm phiền toái cho chị, không thể đi cùng chị được.”
Khi còn nhỏ, cô bé đã học được cách không tùy tiện tiếp nhận lòng tốt của người khác, theo bản năng cô bé cảm thấy Tô Ngọc Kiều đem cô đi cùng bà nội sẽ rất phiền phức, cô bé không thể gây rắc rối cho người cô tốt bụng này. Tô Ngọc Kiều ban đầu chỉ là bốc đồng, bởi vì nhìn thấy bà Hảo và A Mãn khiến cô nhớ đến thời điểm cô ở ngõ Hòe Bắc, cô thường nghe bà nội và những người bạn cũ đó nói rằng cuộc sống của họ trước đây khó khăn đến mức nào, ăn không đủ no và không có tiền đi học nên cô để lại một lon sữa bột cho A Mãn với hy vọng bổ sung dinh dưỡng cho cô bé. Cô chưa bao giờ làm người tốt bừa bãi, nói trắng ra thì cô thực ra khá ích kỷ, nếu không phải đôi mắt quá giống Tiểu Bảo của A Mãn khiến cô mềm lòng, có lẽ cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Thật ra đây cũng không phải là chuyện đặc biệt phiền toái đối với cô, cách đơn giản nhất chính là cô có thể trực tiếp đưa cho bà Hảo một khoản tiền, về cơ bản có thể giải quyết được vấn đề. Thứ cô không thiếu nhất chính là tiền, hai mươi đồng đối với cô chỉ là giá một bộ váy đẹp mà thôi. Nhưng hai bà cháu lại không sẵn lòng nhận sự giúp đỡ của người khác, dù gặp khó khăn nhưng tâm hồn họ vẫn trong sáng.
Nhưng đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tô Ngọc Kiều muốn giúp đỡ bọn họ. Vừa rồi mấy người đang trò chuyện, nghe thấy bà Hảo và A Mãn đang nói về nơi ở hiện tại của họ, vì nhà của họ đã bị đổ nên hai bà cháu hiện đang sống trong ngôi nhà cũ bị bỏ hoang của người khác trong làng. Ngoại trừ việc đào bới một chút đồ ăn có thể bới từ bùn ra thì không còn lại gì.
Tô Ngọc Kiều gần như lập tức nghĩ ra lý do để đưa họ đi cùng nhau, trước hết, nếu bà Hảo có thể một mình nuôi cháu gái, bà ấy chắc chắn sẽ biết những kỹ năng sống đơn giản đó, cô ấy có thể thuê bà Hảo làm giúp việc. Về phần A Mãn, cô ấy đương nhiên sẽ để cô bé đến nơi mà cô bé xứng đáng được ở trong độ tuổi của mình.
‘’Không sao, có lẽ các mọi người có thể giúp tôi.”
Tô Ngọc Kiều xoa bóp khuôn mặt gần như không còn da thịt của A Mãn, sau đó đứng dậy nói với Trần Tiêu.
"Tiêu Tiêu, tôi cần cô giúp tôi một việc.”
Trần Tiêu cau mày nghe Tô Ngọc Kiều nhờ nàng dịch cho bà Hảo, sau đó mới chậm rãi thả lỏng lông mày, hỏi cô: “Cô quyết định rồi chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT