Tuyết Tựa Cố Nhân Tới

Chương 1: Bí mật của của Tạ Chiêu


3 tuần


Cửa thành kinh đô mở rộng, tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, âm vang lấn át cả không gian. Đất bụi mờ tung bay khắp nơi, những người dân hai bên đường ngẩng cao đầu, mắt chăm chăm nhìn theo đội binh sĩ trong áo giáp sáng loáng, bội đao lấp lánh. Đoàn quân trở lại, từng bước oai nghiêm tiến vào thành.

Người dân đã sớm nghe được tin tức, lần này quân Tây Bắc đã chiến thắng vẻ vang, trở về kinh đô để được hoàng thượng ban thưởng và ngợi khen.

“Quốc công gia đã trở lại!”

Một tiếng reo vang cất lên, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía người thanh niên ngồi trên lưng ngựa. Hắn nổi bật giữa đội quân, dáng vẻ tuấn tú, đôi mày sắc bén và ánh mắt thâm trầm. Trên người hắn không có vẻ gì giống một kẻ sát thần như trong lời đồn, mà lại giống như một công tử quyền quý, sinh ra trong nhung lụa.

Trong đám đông, có người khẽ thầm thì: “Đó là Tạ quốc công? Sao lại trẻ như vậy? Hắn chẳng phải đã gần 40 tuổi rồi sao?”

“Mười mấy năm trước ta từng gặp hắn, khi đó hắn cũng như thế này. Có lẽ hắn đã dùng tiên đan diệu dược chăng?”

“Suỵt, đừng nói bừa, kẻo bị bắt tội tung tin đồn nhảm!”

Những lời bàn tán không lọt khỏi tai Tạ Chiêu, nhưng trên gương mặt hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Hắn chỉ nhẹ nhàng thúc ngựa, bước qua con đường gồ ghề đầy bụi bặm.

Việc diện thánh thường là một sự kiện trang trọng, đòi hỏi phải thông qua nhiều lớp báo cáo và kiểm tra. Tuy nhiên, Tạ Chiêu rõ ràng có đặc quyền. Khi còn nhỏ, hắn từng là thư đồng của hoàng đế, những năm gần đây, nhờ các chiến tích vang dội, hắn ngày càng có được lòng tin của triều đình.

Hoàng đế lập tức triệu kiến hắn.

Như dự đoán, Tạ Chiêu được phong thưởng hậu hĩnh. Sau khi hoàn tất các nghi thức, hoàng đế cho các đại thần lui ra, chỉ giữ lại Tạ Chiêu để nói chuyện riêng.

“Ngươi đã lập nhiều công lớn. Đêm nay sẽ có yến tiệc đón gió tẩy trần, nhưng ta biết ngươi không thích ồn ào. Tuy nhiên, chuyện hôn sự của ngươi không thể kéo dài mãi được. Ngày mai, hãy đến thăm Triệu thượng thư gặp tiểu thư nhà họ.” hoàng đế nói.

Tạ Chiêu cúi đầu đáp: “Thần đã có người trong lòng.”

Hoàng đế cười: “Ngươi đã nói vậy từ mười mấy năm trước, nhưng suốt bao năm qua, bóng dáng người đó còn chưa từng xuất hiện.”

“Nàng sẽ trở về.” Tạ Chiêu đáp chắc nịch.

Đã nhiều lần hoàng đế nhắc đến chuyện này, và lần nào Tạ Chiêu cũng trả lời như thế, không hề thay đổi. Trong kinh thành, không ai biết “nàng” mà Tạ Chiêu nhắc đến là ai, liệu nàng có thật sự tồn tại hay chỉ là hư ảo.

Hoàng đế ngắm nhìn Tạ Chiêu, đôi mắt sắc lạnh của hắn như thể không bao giờ phai nhạt theo thời gian. Sau một lúc, hoàng đế bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng như một người bạn lâu năm: “Thôi được, ta không ép ngươi nữa. Ngươi không khác gì nhi tử của ta, ta cũng không muốn gây thêm phiền phức.”

Nụ cười của Tạ Chiêu thoáng hiện trên gương mặt, nhưng chỉ chớp nhoáng rồi biến mất. Hắn cúi chào hoàng đế, rồi quay lưng bước đi, để lại sau lưng một không gian im lặng.

Khi bóng Tạ Chiêu khuất dần, hoàng đế đột ngột ho lên dữ dội. Người hầu lập tức tiến tới, giúp ông ổn định lại. Sau khi cơn ho dứt, một chén trà nhỏ được dâng lên, nhưng hoàng đế không đón nhận. Ông ngồi lặng lẽ, ánh mắt mệt mỏi, bàn tay vô thức vuốt nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ.

Trong lòng ông rất nhiều có câu hỏi: "Rốt cuộc Tạ Chiêu đang che giấu bí mật gì? Chuyện hắn không già đi là thế nào?"

Hoàng đế từng hạ lệnh cấm dân chúng bàn tán về dung mạo không thay đổi của Tạ Chiêu, nhưng người tò mò nhất lại chính là ông. Liệu có thật sự tồn tại thứ gì đó giúp con người trường sinh bất lão?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play