Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Xuyên Không Về Cổ Đại

Chương 9


3 tuần

trướctiếp

Có mấy đứa nhỏ phụ mẫu người nhà đều không có ở đây, bây giờ ở trong từ đường nhỏ dần dần thả lỏng trở lại và bắt đầu xuất hiện tiếng khóc nức nở, Điền Đường ngồi ở vị trí bên cạnh.

Hài tử bị lưu lại trong hầm cất giấu, cơ bản đều là hài tử hiểu chuyện, nếu không dù hầm có ẩn nấp, cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của thổ phỉ.

Hiện giờ những hài tử này đã không chống đỡ nổi.

Điền Đại Nữ ngồi bên cạnh Điền Đường, nắm lấy cánh tay nàng không nói một lời.

Điền Đường nghiêng đầu nhìn nàng, có lẽ lúc nàng xuyên tới không có trí nhớ, từ nhỏ được Điền Đại Nữ nuôi lớn, trước đó nàng vẫn rất tín nhiệm Điền Đại Nữ, cũng thật sự coi Điền Đại Nữ trở thành tỷ tỷ, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng của nàng, đã không có cách an tâm ỷ lại vào nàng.

Điền Đường nắm tay Điền Đại Nữ, từ trên mặt đất đứng lên: “Đừng khóc, ta tin tưởng bọn họ đều sẽ an toàn trở về, thế nhưng trước đó, chúng ta phải bảo vệ tốt chính mình, chúng ta phải chờ bọn họ trở về.”

“Bọn họ nhiều người như vậy, cho dù thật sự gặp phải thổ phỉ, cũng chưa chắc sẽ thua, cũng có lẽ qua vài ngày nữa bọn họ sẽ trở về.”

“Hiện tại điều chúng ta phải làm, chính là chiếu cố tốt bản thân.”

... Điền Đường nhìn quanh bốn phía, Nhưng không thấy lão bà bà ở cửa thôn.

Lúc trước nàng đã đi tìm qua, trong nhà lão bà bà không có ai, cũng may ở cửa cũng không có vết máu, cái này có nghĩa còn có một đường sinh cơ.

Điền gia thôn to như vậy, chỉ còn lại có 33 người, hơn nữa đều là người già yếu, nếu thổ phỉ lần nữa trở lại, tất cả bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng bọn họ lại không có cách nào.

Trốn trong hầm là một phương pháp tốt, nhưng muốn sinh hoạt bình thường, căn bản không có khả năng ở trong hầm cả đời.

Rời khỏi Điền gia thôn cũng không có khả năng, thổ phỉ mới đi qua Điền gia thôn, hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào ai cũng không biết, con đường đi ra Điền gia thôn so với ở lại Điền gia thôn còn nguy hiểm hơn vạn phần.

Lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là ở lại Điền gia thôn chờ đám thanh niên cường tráng lúc trước rời đi trở về, chỉ có như vậy, bọn họ mới có khả năng sống sót.

Điền Đường mang theo đám người Điền Đại Nữ, dưới tình huống mọi người cùng nhau cố gắng, rốt cuộc tìm được một ít lương khô ở trong thôn, lương khô chất đầy một sọt, nhưng cũng chỉ đủ bọn họ ăn mười ngày nửa tháng.

Thu hoạch vụ thu trong thôn vừa qua, vốn từng nhà đều phải chất đống thức ăn qua mùa đông, thổ phỉ đi qua, cướp sạch sẽ lương thực có thể nhìn thấy, có thể tìm ra những lương khô này là đã vét sạch hàng tồn kho của tất cả mọi người.

Lão nhân ngồi dựa vào cây cột, bàn tay nhăn nheo cẩn thận đặt lương khô vào trong chiếc khăn sạch sẽ.

Điền Đường nhìn thấy, đi tới ngồi xổm xuống: “Gia gia, ngươi vì cái gì không ăn lương khô?”

Lão nhân mở đôi mắt đục ngầu ra, nhìn nàng chậm rãi lắc đầu: “Lớn tuổi, vốn sống không được bao lâu, các ngươi ăn đi, các ngươi ăn nhiều một chút, sống lâu một chút.”

Điền Đường nhìn thấy tia tử khí từ trên mặt lão nhân, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt: “Gia gia, người không tin sao? Bọn họ sẽ trở về?”

“Bên ngoài đánh trận, mỗi lần đánh trận, người chết đều là dân chúng, chết sớm chết muộn đều giống nhau, đều giống nhau ha...”

Sắc mặt Điền Đường từ lúc lão nhân nói ra hai chữ “đánh trận” vẫn luôn căng thẳng, cho đến khi lão nhân nói xong lời cuối cùng buồn bã mất mát, nàng nhịn không được đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.

Điền Đại Nữ bước nhanh tới bên cạnh nàng: “Tiểu muội.”

Khuôn mặt Điền Đường ngơ ngác lắc đầu: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Nàng từng cho rằng xuyên việt đến cổ đại đã là một chuyện rất xui xẻo, sau đó nàng cảm thấy gặp phải thổ phỉ có lẽ là chuyện xui xẻo nhất, cho tới bây giờ, nàng mới biết được đau khổ chân chính là ở chỗ đánh giặc.

Chiến tranh cổ đại chính là dựa vào mạng người, dựa vào một năm lại một năm mài mạng người, người sống sót chính là mệnh tốt, sống không được chính là xui xẻo.

Điền Đường đi tới bờ sông, đưa tay mở giao diện trò chơi.

[ <<Tr;ò Chơi Sinh Hoạt 2.0>> đã thăng cấp hoàn thành, có muốn mở ra hay không?]

[Có.]

[ <<Tr;ò Chơi Sinh Hoạt 2.0>> xác nhận vận hành.]

[(Kỹ năng - khai khẩn), online]

[(Kỹ năng - trồng trọt), online]

[(Kỹ năng - thu thập (cây trồng nông nghiệp)), online]

[(Khu an toàn), online]

[Kỹ năng tiếp theo chờ đợi người chơi khai phá…]

[Kiểm tra đo lường được cấp bậc an toàn trong hoàn cảnh sinh hoạt người chơi thay đổi, tặng bột mì (100 cân), ngô (100 cân), gạo (100 cân), thịt heo (100 cân), cải trắng (100 cân)]

Từng dòng thông báo xuất hiện ở trước mặt Điền Đường, nàng tạm thời bỏ qua thông báo tặng đồ ăn phía sau, thứ khiến nàng chú ý nhất chính là khu an toàn, nhấp vào để xem thông tin khu an toàn.

[Khu an toàn: Xác nhận phạm vi khu an toàn không thể ác ý đả thương người khác, không thể ác ý giết người, người chơi có quyền tự chủ tuyệt đối.]

Điền Đường nhìn khu an toàn trên bản đồ, hiện tại phạm vi này gần như bao bọc toàn bộ thôn, còn bao cả một bộ phận đất trồng.

Nếu nó xuất hiện sớm hơn... Điền Đường nhìn về phía cửa thôn. Nàng tin rằng tất cả bọn họ sẽ còn sống, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp nhau.

[Thu Thập thành công, chúc mừng bạn thu hoạch được kinh nghiệm +1, Tam Thất +1, đồng tiền +1]

[Xin chúc mừng bạn đã thăng cấp, Thu Thập (cấp 2): 0/20, khen thưởng thăng cấp: hạt giống Tam Thất *100]

Nhắc nhở trên giao diện trò chơi biến mất trong nháy mắt, một ô nhỏ trong kho hàng trò chơi lập tức bị đủ loại hạt giống Tam Thất lấp đầy. Hạt giống Tam Thất tựa hồ là loại phần thưởng tầm thường, tuy nhiên Điền Đường lại biết, lúc này hạt giống Tam Thất không khác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì Tam Thất chuyên trị liệu vết thương.

Điền Đường đứng dậy, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.

Thôn Điền gia ở vị trí hẻo lánh, hai mặt núi bao quanh, trước sau thông lộ, lúc trước thổ phỉ tới, là từ cuối thôn mà đến, còn mọi người thôn Điền gia là từ cửa thôn rời đi.

Địa thế như vậy, tựa hồ có lợi cho việc chạy trốn, nhưng ở thời kỳ chiến tranh, vị trí địa lý như vậy cũng không tính là tốt.

Ít nhất trong mắt người thường là vậy.

Nhưng ở trong mắt Điền Đường, hiện giờ xung quanh thôn Điền gia bị một vòng hào quang màu lam nhạt bao phủ, vị trí khu an toàn lấy căn nhà từ đường của Điền gia thôn làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, thẳng đến nửa ngọn núi.

“Thứ kia đã có từ hôm qua.” Điền Đại Nữ ngồi bên cạnh Điền Đường nói. Từ sau khi Điền gia thôn xảy ra chuyện, trong thôn chỉ còn có người già yếu, thường ngày các thôn dân Điền gia thôn vẫn luôn làm nông đã bị gác lại, ngay cả Điền Đại Nữ trước sau như một nhiệt tình yêu thương lao động cũng rảnh rỗi.

“Đại tỷ.” Điền Đường xoay người, “Có chuyện...”

Điền Đại Nữ mờ mịt: “Sao?”

“Ngày hôm qua ta mơ một giấc mơ.” Điền Đường chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Điền Đại Nữ, ngửa đầu nhìn nàng, “Ta mơ thấy thần nữ, thần nữ nói nàng đã từng nhận ân huệ của thôn Điền gia, hôm nay thấy thôn Điền gia gặp nạn, liền thiết lập kết giới cho thôn Điền gia, chỉ cần ở trong kết giới này, bất kể là ai cũng không được lạm sát người vô tội.”

Nghe xong thân hình Điền Đại Nữ lập tức run lên, rồi mãnh liệt lắc đầu: “Làm sao có thể?”

“Là thật.” Điền Đường tiếp tục nhìn nàng, “Là thật, thần nữ còn nói, nàng thả rất nhiều lương thực ở nhà chúng ta, ngay tại trong hầm nhà chúng ta.”

Thu hoạch vụ thu vừa qua, thổ phỉ vội vàng đánh úp lại, cướp sạch lương thực các nhà chưa kịp sử dụng mà cất trong hầm, không còn một mảnh.

Trong hầm nhà Điền Đường cũng chỉ có một ít lương thực lâu năm, lúc trước mọi người tụ tập trong từ đường, đều đã lấy ra.

Hơn nữa lúc thổ phỉ tới, các nàng trốn trong hầm, Điền Đại Nữ rất rõ tình huống hầm nhà các nàng.

Hiện giờ hầm nhà nàng, theo lý thuyết là trống rỗng. Điền Đại Nữ vẫn không tin, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của Điền Đường, trong lòng lắc lư bất định.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp