Nàng là người xuyên qua, trước kia xuyên qua nàng chỉ là một người bình thường, lại sinh hoạt ở một đất nước hoà bình, bình thường coi như đụng phải tình huống đánh nhau ẩu đả cũng không dám đi xem, lại càng không cần phải nói rõ ràng thổ phỉ gần ở trước mắt.

Điền Đường tựa vào người Điền Đại Nữ. Nàng biết tình huống hiện tại là gì, cho dù trong lòng nàng có hoang mang hay lo lắng hơn nữa, cũng không thể hỏi thăm vào lúc này, nếu không rất có thể khiến cho thổ phỉ chú ý.

Nàng chỉ có thể âm thầm chờ mong cha nương nàng an toàn.

Điền Đường mở to hai mắt, gọi ra giao diện trò chơi, ngoại trừ nhiệm vụ hằng ngày ra, những nội dung khác đều bị cắt đứt liên kết, nhưng mà khen thưởng cùng với những nhiệm vụ kia, căn bản không có cách nào giúp nàng đi đối kháng cùng thổ phỉ.

Hiện tại trong kho hàng của nàng, thứ duy nhất có lực sát thương chính là con Dao Phay kia. Điền Đường cũng không biết nàng nhìn chằm chằm những chữ trên giao diện trò chơi kia bao lâu, trước khi hôn mê, nàng chỉ nhớ mình tới tới lui lui nhìn chữ trên giao diện trò chơi một lần lại một lần, thẳng đến khi nhớ kỹ vị trí toàn bộ những chữ kia. Trong lúc mơ mơ màng màng, một giọng nói xa lạ vang lên.

[Kiểm tra đo lường được cấp bậc an toàn trong hoàn cảnh sinh hoạt người chơi thay đổi, 《 Sinh Hoạt Trò Chơi 2.0 》 đã online, có thăng cấp hay không?]

[Có.]

“Đừng --” Điền Đường bỗng dưng từ trong giấc mộng bừng tỉnh.

Sau khi mở mắt, nàng mới phát hiện mình đang nằm trên giường.

Nàng nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, định lập tức xuống giường, còn chưa động đậy, ngoài cửa đã có một người bước vào.

“Đại tỷ!”

“Không có việc gì, chúng ta đều không có việc gì!” Điền Đại Nữ ôm Điền Đường, “Không có việc gì, không sợ không sợ.”

Điền Đường cầm lấy cánh tay Điền Đại Nữ, ngửa đầu nhìn nàng, vội vàng hỏi: “Đại tỷ, cha nương đâu? Vừa rồi ta mơ thấy ác mộng, mơ thấy cha nương bọn họ...... Bọn họ đâu?”

Điền Đại Nữ vẫn chỉ ôm nàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta không sao.”

Điền Đường ý thức được giọng nói của Điền Đại Nữ run rẩy, Điền Đường nắm lấy cánh tay của nàng, mở to hai mắt hỏi: “Đại tỷ, ngươi nói thật với ta, cha nương có phải...?”

“Không có!” Điền Đại Nữ lớn tiếng nói, sau khi thốt ra mới nhớ tới người mình đối mặt là ai, nhìn Điền Đường lắc lắc đầu, nói: “Tiểu muội, cha nương còn chưa có trở về, nhưng chúng ta cũng không tìm được bọn họ, ngươi phải tin tưởng, cha nương nhất định không có việc gì, bọn họ sẽ trở về.”

Nghe xong Điền Đường trầm mặc một lúc.

Nàng biết lời Điền Đại Nữ nói có ý gì.

Nơi này là cổ đại, lúc trước Điền phụ Điền mẫu ra cửa, phía sau còn có một đám thổ phỉ, nếu bọn họ có thể thoát khỏi thổ phỉ, nhất định sẽ trở về, đến bây giờ còn chưa trở về thì có ý nghĩa dữ nhiều lành ít.

Nhưng cũng có vạn nhất, vạn nhất bọn họ còn sống thì sao?

Trong lòng Điền Đường cũng rất khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đã từng là một người trưởng thành, mà Điền Đại Nữ trước mắt mới chỉ có 13 tuổi, tuổi này ở hiện đại còn đang ở giai đoạn mới phát triển.

Điền Đường rất nhanh che giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, nhìn thẳng Điền Đại Nữ: “Đại tỷ, ngươi cẩn thận nói tình huống cho ta, là cha nương chưa trở về, hay là người thôn Điền gia cũng chưa trở về, trong thôn còn có bao nhiêu người, tình huống nhà đại bá nhị bá thế nào?”

Điền Đường khẽ gật đầu: “Đại tỷ, hiện tại mặc kệ tình huống cha nương như thế nào, chúng ta đều phải sống sót, chúng ta phải sống sót chờ cha nương trở về tìm chúng ta.”

Trước đây khi người lớn trong nhà vẫn còn, Điền Đường có thể tùy hứng có thể tùy ý, nhưng hiện tại trưởng bối Điền gia không có ở đây, nàng không thể giao gánh nặng gia đình cho một đứa trẻ mới 13 tuổi.

Có lẽ sự trầm ổn của Điền Đường lây nhiễm Điền Đại Nữ, cảm xúc khẩn trương trên mặt Điền Đại Nữ dần dần dịu đi.

Nàng lắc đầu: “Lúc trước sau khi ngươi ngủ, chúng ta vẫn chờ, đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn không có âm thanh, mới mang theo ngươi đi ra, ngươi hôn mê bất tỉnh, ta cùng Nhị Nữ sợ thổ phỉ còn ở bên ngoài, cũng không dám đi ra ngoài, cho nên hiện tại cũng không biết tình huống bên ngoài ra sao.”

Điền Đường nắm tay Điền Đại Nữ: “Đại tỷ, chúng ta ra ngoài xem thử, có lẽ đám người Cúc Hoa tỷ vẫn còn ở trong hầm ngầm.”

Theo Điền Đường biết, nhiều gia đình ở thôn Điền Gia đều có hầm ngầm bí mật.

Điền Đại Nữ nghe Điền Đường nói, cũng lo lắng tình huống của Điền Cúc Hoa, lập tức gật đầu.

Điền Đường ngủ một giấc không lâu lắm, lúc này trời vừa tờ mờ sáng, trong thôn lại yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiếng gà gáy cũng không có.

Điền Đường cùng Điền Đại Nữ đi ra khỏi phòng, Điền Nhị Nữ ngồi ở trên ghế thấp ngẩn người, thấy hai người đi ra vẫn chỉ nhìn thẳng.

Bên ngoài đều trở nên hỗn loạn, bàn ghế ngã khắp đất, thậm chí ngay cả mặt tường cũng bị đục khoét, có thể thấy được lúc thổ phỉ tới có bao nhiêu cường thế.

Ba hộ Điền gia cách nhau cũng không xa, sau khi xác nhận bên ngoài không có bất luận kẻ nào, ba người dắt tay nhau đi đến nhà Điền đại bá gần nhất.

Hầm nhà Điền đại bá cũng ở trong phòng nhỏ, sau khi ba người tiến vào, Điền Đường dẫn đầu gõ gõ trên hầm: “Cúc Hoa tỷ, Đào Hoa tỷ, các ngươi có ở đây không?” Chỉ chốc lát sau, hai người trong hầm bên này đi ra, thấy ba người đồng thời xuất hiện, trên mặt đầu tiên là vui vẻ, sau đó nhìn quanh trái phải hỏi: “Cha nương, còn có tam bá, tam mẫu đâu?”

Điền Đại Nữ đang muốn mở miệng, Điền Đường nắm tay nàng ngăn lại: “Trước đi tìm Thanh Thảo tỷ các nàng đi, ở trong hầm lâu không tốt.”

Nhắc đến chuyện này, sự chú ý của Điền Cúc Hoa cùng Điền Đào Hoa liền đặt ở trên người Điền Thanh Thảo các nàng, đi theo Điền Đường ra ngoài.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Điền Thanh Thảo và Điền Hồng Thảo cũng ở trong hầm.

Cứ như vậy, bảy tỷ muội đều êm đẹp còn sống.

Sau đó, Điền Đường lại mang theo mấy người đi tìm những gia đình khác trong thôn, có vài hài tử gia đình quả thật ở trong hầm, nhưng cũng có một ít, đại khái là người lớn không yên lòng khiu để hài tử ở nhà, lúc trước rời đi đã mang hài tử theo, cũng không ở trong hầm. Ngoài ra, còn có một số người già cũng trốn trong hầm.

Có lẽ bởi vì vừa mới bị thổ phỉ tập kích, hoặc có lẽ bởi vì còn có rất nhiều người không tìm được, những hài tử này không nghịch ngợm giống như bình thường, mà cùng đi theo tìm người xung quanh, hầm, chuồng heo, ổ gà, chỉ cần là nơi có thể tìm người đều tìm một lần.

Đến khi trời sáng, đã tìm đủ những người còn lại trong thôn.

Điền Đường biết đại khái số lượng các hài tử trong thôn, nàng liếc mắt một cái liền xác nhận có đến hai hài tử không có ở đây, hài tử ở lại trong thôn tính cả bảy tỷ muội các nàng, tổng cộng có 22 hài tử, lão nhân có 13 người, về phần thanh niên trai tráng, một người cũng không có, thời điểm thổ phỉ tới đều đã chạy đi xa.

Thổ phỉ tập kích thôn, ai cũng không biết sẽ là tình huống gì, Điền Đường tùy tiện hàn huyên một chút với mấy lão nhân, liền biết sở dĩ bọn họ trốn ở hầm ngầm, chủ yếu là vì không kéo chân.

Hầm ngầm trong nhà của đại bộ phận gia đình trong thôn không bí mật giống như ba nhà Điền Đường các nàng, mang theo hài tử cùng lão nhân ngược lại càng an toàn hơn. Đám người chạy đi trước tiên kia, có một chút là vì chạy trối chết, cũng có một chút là vì an toàn hài tử cùng trưởng bối trong nhà, đám người trước thì không đề cập tới, còn đám người sau này, nếu như hiện tại bọn họ an toàn, nhất định sẽ nghĩ cách trở về, nhưng mà từ hôm qua đến bây giờ, thời gian cả đêm những người chạy ra thôn kia một người đều không có trở về.

Khả năng xấu nhất, chính là toàn bộ những người này đã bị thổ phỉ sát hại.

Mọi người tụ tập ở từ đường nhỏ trong thôn, có mấy lão nhân ý thức được điểm này, sắc mặt dần dần khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play