Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Lý Nhị Trụ xuất hiện bốn chữ “An cư lạc nghiệp”.

Tựa hồ chuyện này bắt đầu từ khi hắn ở thôn Điền gia chăm chỉ đọc sách, đã có rất nhiều chuyện không còn giống với lúc trước, ví dụ như những câu “an cư lạc nghiệp”, đổi thành hắn của trước kia, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Hắn thật sự rất thích sinh hoạt ở thôn Điền gia, không chỉ bởi vì thôn Điền gia có thể cho hắn ăn no mặc ấm, mà còn bởi vì thôn Điền gia có học đường dạy hắn rất nhiều thứ.

Lúc đầu, hắn ngay cả viết chữ cũng không biết, một trang chữ cũng sẽ bị xuyên thủng nửa trang, trong tất cả học sinh, chỉ có quyển vở của hắn là rách nhất, đến lúc phát vở mới, quyển vở ban đầu của hắn cơ hồ đã rách thành từng mảnh nhỏ.

Cũng may sau đó bọn họ có thể mua được quyển mới ở đại sảnh giao dịch, tuy rằng giá cả có đắt một chút, nhưng chữ của hắn cũng đã trở nên tốt hơn, đến bây giờ, hắn viết chữ cũng sẽ không đâm thủng sổ nữa.

Hắn cũng biết mình không phải là người thông minh, nếu so ra thì vẫn kém hơn phụ tử Bạch gia, cũng kém hơn các tỷ tỷ của Điền Đường, thậm chí hắn cũng không bằng Điền Kim Hoa, nhưng hắn rất thích đọc sách, hắn rất thích nhìn những thứ hắn hoàn toàn không biết và dần dần biến nó trở thành kiến thức của hắn.

Lý Nhị Trụ nhìn các thôn dân vẫn còn xúm lại nhìn gà, vịt và heo, hắn xoay người đi đến học đường, đi được một nửa thì liền quẹo vào một khúc cua.

Chỉ lo mải mê suy nghĩ, hôm nay hắn còn chưa làm được việc gì.

“Ta dẫn ngươi đi qua đó xem.”

Sáng sớm hôm nay, Điền Đường lại một lần nữa đi đến trấn Phong Thu, nàng cũng đã Chu Lý Viễn về tình hình hiện tại của trấn Phong Thu.

Từ sau khi trấn Phong Thu bị thổ phỉ tập kích, tình hình trên trấn vẫn không tốt lắm, những người có của cải có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian dài, nhưng của cải cũng ngày một vơi đi, tình huống mấy ngày nay đều làm cho rất nhiều người cảm thấy vô cùng thống khổ.

Điền Đường không phải không muốn dẫn bọn họ đến thôn Điền gia, chỉ là chuyện thổ phỉ lúc trước vẫn còn chưa kết thúc, lập tức mang rất nhiều người đi đến thôn Điền gia, khó tránh khỏi sẽ khiến cho bọn thổ phỉ chú ý đến, ngược lại có thể ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch.

Hiện giờ thổ phỉ đã bị tiêu diệt, Điền Đường cố ý quay về thôn Điền gia để xử lý mọi chuyện một chút, lúc này mới đi tới trấn Phong Thu, trao đổi với Chu Lý Viễn về chuyện đưa người đến thôn Điền gia.

Chu Lý Viễn hỏi một câu, “Ta đã nghe về thôn, hình như cũng không khác biệt mấy với các thôn xóm khác, nếu như quá nhiều người đi, có thể sẽ có một số chuyện xảy ra?”

“Yên tâm đi, chỉ với những người này thì vẫn có đủ chỗ để ở, cho dù về sau có nhiều người hơn nữa cũng không có bất cứ vấn đề gì.”

Trong khi đang nói chuyện, Điền Đường đã dẫn Chu Lý Viễn đến nơi cần đến.

Cho dù là trấn Phong Thu, trong hoàn cảnh như vậy, có không ít người sống trong bóng tối, lúc trước tình trạng tổng thể của trấn Phong Thu vẫn luôn rất tốt, bọn họ còn có thể miễn cưỡng kiếm được một ít tiền từ trong tay những người giàu có, nhưng từ khi trấn Phong Thu xảy ra chuyện, cuộc sống của họ ngày càng trở nên bế tắc.

Đến lúc này, đã có rất nhiều người lâm vào tình trạng cùng đường, túng quẫn.

Cũng may Chu Lý Viễn vẫn được tính là một người có trách nhiệm, khi biết cuộc sống của mọi người đều không dễ chịu, thỉnh thoảng sẽ cho người mang chút đồ ăn tới, nhưng hắn không thể làm thêm bất cứ điều gì khác cả, sau đó nên làm cái gì, đối với bọn họ mà nói vẫn là một vấn đề nan giải.

Điền Đường vừa mới đi vào trong ngõ nhỏ, nàng liền ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối phả vào mặt, nàng giương mắt nhìn về phía trước, khắp nơi đều là những người chỉ có lớp da bọc xương, so với tình huống hai lần trước nàng dẫn đến thôn Điền gia, đều không có cách biệt quá lớn.

Nhưng hiện tại, những người đến thôn Điền gia đều đã có thêm chút da thịt, trạng thái tinh thần so với lúc trước cũng đã ổn định hơn rất nhiều, mà những người này vẫn đang co rúm người ở khu vực này chờ đợi một ngày mai tươi sáng hơn.

 “Lý Chính!”

“Lý Chính, hiện tại còn có công việc gì sao? Nếu không có, chỉ sợ cả nhà chúng ta đều phải chết đói.”

“Lý Chính, nhà chúng ta đều đã cạn lương thực mấy ngày, những ngày này chỉ có thể dựa vào uống nước để chống đỡ, chúng ta thật sự không tìm được đường sống sao?”

Chu Lý Viễn không đành lòng nhìn thẳng vào bọn họ, hắn quay đầu sang nhìn Điền Đường: “Những người này đều ở đây, ước chừng có khoảng năm, sáu chục người, thanh niên trai tráng không ít, nhưng cũng có già có trẻ, ngươi nhìn xem... Nếu ngươi muốn tìm người làm việc, bằng không...”

Chu Lý Viễn chưa từng đi qua thôn Điền gia, không biết tình huống thôn Điền gia như thế nào, hắn chỉ nghe nói Điền Đường muốn đưa người đi, hắn cũng chỉ có thể nghĩ nàng đang muốn tìm người làm việc.

“Không cần.” Điền Đường lắc đầu, “Tất cả mọi người đều đi theo ta, bao gồm cả người già và trẻ nhỏ.”

Hai người nói chuyện vô cùng đơn giản, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của dân chúng.

Có một thanh niên nhanh chóng chen lên: “Ta có thể, ta có thể làm bất cứ việc gì, sức của ta rất lớn.”

Chỉ với âm thanh này, tất cả dân chúng đều vô cùng kinh ngạc.

“Ta cũng có thể, ta cũng có thể làm việc.”

“Ta làm việc cho ngươi, ta không cần tiền, chỉ cần cho ta miếng cơm để ăn là được.”

“Tiểu cô nương, ngươi muốn gì ta đều có thể làm cho ngươi!”

...

Cảnh tượng như vậy, quả thực rất giống trước.

Lúc trước Điền Đường dẫn người từ trấn về thôn, nàng đã từng gặp qua những tình huống tương tự như vậy, nghe nói có cơ hội ăn no, tất cả mọi người đều hăng hái muốn đi theo.

Bây giờ nhớ lại, tựa hồ chuyện lần trước đã qua rất lâu.

Trong khoảng thời gian này, những người đó đã sớm hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của thôn Điền gia, ngay cả Điền Đường cũng có chút quên đi lúc đầu khi gặp bọn họ.

Mà lần này, chuyện tương tự lại một lần nữa diễn ra, hai chuyện này chỉ khác nhau ở một chỗ, lần trước những người đó vốn dĩ không có nhà để trở về, bởi vì bọn họ là lưu dân, cho nên họ sẽ nghĩ hết mọi cách, chỉ vì muốn có một nơi dung thân.

Mà lần này, những người kia cũng không phải là lưu dân, dù cho bọn họ sống không tốt, nhưng dù sao họ cũng là cư dân chân chính của trấn Phong Thu.

Điền Đường lui về phía sau một bước, nhưng bước chân của người dân cũng bắt đầu tiến về phía của nàng.

Họ như sợ bị bỏ lại ở phía sau, vì vậy tất cả bọn họ mới tranh nhau tiến lên, ai cũng không muốn thụt lùi về phía sau một bước.

“Đừng chen lấn, mau lui về!” Có người tiến lên phía trước mặt của Điền Đường, ngăn cản đám dân chúng.

Điền Đường nhìn về phía hắn, nàng nhớ rõ người này, hắn chính là người đã đưa ra rất nhiều ý kiến về chuyện của bọn thổ phỉ, hình như tên của hắn là Lâm Thành Phúc.

Lời quát mắng Lâm Thành Phúc cũng tính là có chút hiệu quả, bởi vì dân chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, họ chỉ có thể nhìn Điền Đường với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Chu Lý Viễn không thể nhìn thêm được nữa, hắn nhíu mày rồi tiến lên: “Các ngươi làm như vậy, là hi vọng tất cả mọi người đều sẽ chết đói ở chỗ này sao?”

Hắn nói xong, phần lớn dân chúng đều cúi đầu, nhưng cũng có mấy người không phục, kiên trì cùng Chu Lý Viễn nói chuyện: “Chúng ta rất khỏe mạnh, để cho người khác nhìn thử không phải rất tốt sao?”

Trong mắt Chu Lý Viễn lộ ra thứ hàn quang: “Trong ngõ nhỏ này, tất cả mọi người đều đói không ra hình dạng gì, chỉ có các ngươi là vẫn còn mạnh khỏe như vậy, các ngươi thật sự nghĩ ta không biết gì hay sao?”

Điền Đường nhìn mấy người kia, ở trong một đám dân chúng gầy trơ xương, cơ bắp trên người mấy người này có vẻ khá nổi bật, có thể thấy trong khoảng thời gian này bọn họ tuyệt đối ăn không ít, những người như này hoặc là người thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, hoặc là ngang tàng, hống hách.

Có thể nghĩ biện pháp cướp đoạt đồ ăn thức uống.

Ngược lại Điền Đường lại càng thêm hy vọng bọn họ thuộc nhóm người đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play