Hiện tại nghe nói thôn Điền gia bắt đầu nuôi heo, trong lòng hắn tự nhiên tràn đầy mùi vị thịt heo thơm ngon.

Thôn Điền gia lớn như vậy không có bất kỳ một người nào hoài nghi heo mẹ kia rốt cuộc có thể sinh con tốt được hay không, nếu là ở những nơi khác thì không sao, nhưng nơi này là thôn Điền gia, là nơi được Thần nữ che chở.

Cái khác không nói, vụ mùa lớn thì ba ngày một lần, nên biết heo của thôn Điền gia khẳng định cũng có thể lớn lên tốt.

Không chỉ có Bạch Phục Linh, mà ngay cả Bạch Quán Chúng sau khi xác nhận chuyện này là đúng, trên khuôn mặt ít nhiều cũng đều toát ra vài phần ngạc nhiên.

Ngay cả người Bạch gia cũng kích động đến như vậy, huống chi là những thôn dân khác.

Trong một khoảng thời gian, bên ngoài căn cứ chăn nuôi động vật đã bị thôn dân bao vây.

Đêm hôm trước, thôn Điền gia không chỉ có thêm một con heo nái lớn, không chỉ vậy mà căn cứ chăn nuôi động vật này cũng lớn hơn trước nhiều lần.

Ban đầu căn cứ chăn nuôi động vật chỉ là một gian phòng nhỏ, tuy rằng gà, vịt ở bên trong đều ngay ngắn trật tự, nhưng vẫn không hề tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đến mọi người.

Nhưng hiện tại, căn phòng này lại ngang ngửa với học đường mới xây bên kia, không gian chăn nuôi cho gà, vịt cũng lớn hơn trước không ít.

Các thôn dân chen chúc ở bên ngoài căn cứ, hưng phấn nhìn đám gà, vịt bên trong cùng với con heo nái vừa xuất hiện không lâu kia.

“Nhìn xem, nhìn xem, những con gà kia chạy thật nhanh nha.”

“Những con vịt kia nuôi cũng rất tốt, đặc biệt rất năng động.”

“Này, này, các ngươi mau nhìn xem, con gà kia có phải là đã đẻ ra một quả trứng hay không?”

“Ở nơi nào? Ở đâu, để ta nhìn thử xem!”

“Ta đã nhìn thấy nó, nó ở ngay đó. Đúng là quả trứng đó, quả trứng có màu vàng pha với chút cam đỏ, thật sự xinh đẹp, nếu quả trứng đó có thể nở ra gà con, khẳng định nó cũng sẽ một con gà vô cùng xinh đẹp.”

“Trứng gà đã bị cất đi rồi, nhưng ta thấy miếng gỗ phía bên trong động đậy, vèo một cái trứng gà liền không thấy đâu nữa.”

“Đó gọi là cơ quan, trong sách nói đó là một loại thiết bị cơ quan đặc biệt, trứng gà cũng không mất đi, chỉ là bị cất đi vào bên trong, cái này gọi là... gọi là... trọng lực, đúng, hình như gọi là trọng lực.”

Hắn nói xong, tất cả mọi người đồng loạt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

“Lý Nhị Trụ, ngươi đang nói lung tung cái gì, đây rõ ràng là thần lực của Thần nữ, cái gì gọi là cơ quan, cái gì gọi là trọng lực, tại sao chúng ta chưa từng nghe nói qua?”

“Bởi vì ta thi đậu lớp chồi, các ngươi không thi đậu, lớp chồi có rất nhiều sách trong phòng học, ta đều đã xem qua, bên trong có một quyển nói về cơ quan này, các ngươi ngay cả lớp chồi cũng không thể thi đậu, tất nhiên các ngươi đều sẽ không hiểu.”

Các thôn dân nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Lý Nhị Trụ, họ quay đầu tiếp tục tán gẫu nói về chuyện của căn cứ chăn nuôi.

“Ta nói với các ngươi, kinh nghiệm của ta rất phong phú, con heo kia bụng lớn như vậy, ít nhất phải sinh được 6 con, à không đúng, phải tầm 7 hoặc 8 con heo con, đến lúc đó lại nuôi những con heo con này lớn lên.”

“Vậy là chúng ta vẫn phải đi bắt heo đực trong rừng đến?”

“Đúng vậy, phải chọn heo đực cường tráng một chút, sinh nhiều thì mới có thể nuôi nhiều, về sau chúng ta đều có thể ăn được thịt heo ngon giá rẻ.”

...

Các thôn dân đối với loại heo nái lớn mới tới, chủ đề từ con heo này có thể sinh được bao nhiêu con, cho đến chăm sóc heo nái sau khi sinh, lại đến làm thế nào làm thịt heo tương đối ngon, trò chuyện một chút, họ trò chuyện rôm rả đến mức đẩy Lý Nhị Trụ ra khỏi đám đông.

Lý Nhị Trụ đứng ở ngoài đám người, trong lòng đột nhiên có chút tủi thân.

Rõ ràng những điều hắn nói đều là sự thật, tại sao lại không có ai chịu lắng nghe, cũng không ai chịu tin tưởng hắn?

“Lý ca, ngươi ở đây làm gì vậy?” Lý Nhị Trụ quay đầu lại, sau khi nhìn rõ hình dáng của người kia, thì ra là huynh đệ lúc trước cùng hắn đến thôn Điền gia.

“Tiểu cẩu tử, ngươi muốn làm cái gì vậy?”

 “Đương nhiên là ta muốn đi đốn cây, còn có, về sau Lý ca ngươi hãy gọi ta là Vương Nhất đi, đây là tên ta tự đặt cho mình, như vậy sẽ dễ nhớ hơn.” Vương Nhất quơ quơ công cụ chặt cây trên vai, “Hiện tại chặt cây càng ngày càng khó hơn, chúng ta còn phải đi ra xa hơn, ta phải đi sớm một chút, buổi tối cũng có thể đi ngủ sớm một chút.”

Lý Nhị Trụ nhìn đối phương, hắn không có thói quen gọi tên mới của người kia: “Ngươi còn nhớ rõ chúng ta lúc trước ở trấn Phong Thu đã làm cái gì sao?”

Vương Nhất Nhất sửng sốt, thân thể hắn ngửa ra sau: “Lý ca, ngươi không phải còn muốn làm chuyện xấu chứ?”

“Không, ta chỉ là muốn tâm sự với ngươi, tùy tiện hỏi thử, ta đều thi đậu lớp chồi rồi, làm sao có thể đi chuyện xấu?”

“Lý ca, ta nói thật, thời điểm lúc trước ở trên trấn, sở dĩ ta đi theo ngươi, chính là vì muốn kiếm miếng ăn, nhà ta nghèo, từ đồ ăn vặt cho đến cơm đều không đủ no, ngươi thông minh, lúc nào cũng kiếm được thức ăn, nhưng ta là kẻ rất nhát gan.”

“Ta biết.” Lý Nhị Trụ chạm tay lên tảng đá, “Ngươi thích sống ở thôn Điền gia sao?”

“Thích, ta tất nhiên là thích, cuộc sống ở thôn Điền gia thật tốt, chỉ cần làm việc là có thể ăn cơm no, ta chưa từng thấy nơi nào tốt hơn thôn Điền gia.”

Vương Nhất nghiêm túc nói, “Ta đã sớm nghĩ kỹ, chờ ta tích góp đủ tiền, liền mua một căn nhà gỗ, đến lúc đó tìm nương tử sống những ngày lành, nếu nàng nguyện ý, liền cùng ta kiếm tiền, nếu nàng không muốn, một mình ta kiếm tiền cũng có thể nuôi sống nàng, đây chính là nguyện vọng cả đời của ta.”

Lý Nhị Trụ thở dài: “Nhưng ta muốn đọc sách, khi còn bé điều kiện của nhà ta cũng không tốt, không có tiền đi học, cũng không có tiền ăn cơm, cũng chỉ có thể đi ra ngoài hãm hại, lừa gạt người khác, ta tìm ngươi cũng không phải là vì muốn ngươi cùng ta làm chuyện xấu, chỉ là ta muốn tâm sự, mọi người ở thôn Điền gia cũng biết trước kia ta là một tên lưu manh, họ sẽ không hoàn toàn tin rằng ta đã hoàn lương”

“Sao lại không tin? Người khác cũng biết ta là lưu manh, nhưng cũng không có nói gì ta?” Vương Nhất nhíu màu

Lý Nhị Trụ nhắc lại những chuyện xảy ra trước đó: “Không ai tin tưởng những chuyện ta nói là sự thật, những thứ ta nói đều đã được nhắc đến trong sách, những thứ được viết trên sách làm sao có thể là giả được?”

Vương Nhất vỗ vỗ vai hắn: “Lý ca, kỳ thật việc này đi, đừng nói là bọn họ, chính ta nghe, cũng không tin a, đó là cái gì, đó là thần tích của thần nữ, ngươi mới học bao lâu, làm sao có thể nói hiểu là hiểu?”

“Ta cũng không nói mình hiểu, ta chỉ nói trứng gà kia rơi xuống là bởi vì trọng lực, nhờ vào cơ quan, nhưng sao bọn họ lại không tin chứ?” Lý Nhị Trụ gãi gãi đầu, quả thực vô cùng tủi thân

Quả thực hắn đã chịu quá nhiều ủy khuất.

“Cái... Cái này…” Vương Nhất vừa nói, đột nhiên vỗ đầu một cái. “Không đúng nha, Lý ca, việc này ngươi hãy đi tìm thần sứ để nói chuyện, nàng nhất định sẽ hiểu, ngươi nói với chúng ta, ai có thể hiểu được ngươi đang nói cái gì? Ngươi là học sinh lớp chồi, toàn bộ thôn Điền gia, những người thông minh giống như ngươi cũng chỉ có 16 người mà thôi, chúng ta đều không thông minh, làm sao có thể nghe hiểu lời của ngươi?”

Lý Nhị Trụ hung hăng vỗ vai Vương Nhất, vừa vỗ vừa cười.

Vương Nhất nhịn trong chốc lát, hắn vẫn không thể nào nhịn được nữa, liền tìm cơ hội trốn khỏi Lý Nhị Trụ, chỉ để lại một câu “Ta đi làm việc”.

Lý Nhị Trụ trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn biến mất, đột nhiên hắn nhớ lúc mình vừa tới thôn Điền gia.

Khi đó hắn đi theo đến thôn Điền gia với một ý nghĩ, chính là làm mọi thứ để kiếm được thứ tốt, làm cái gì cũng được, chỉ cần có thể giúp cho hắn ăn uống no đủ là được.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, suy nghĩ của hắn đã thay đổi?

Lý Nhị Trụ cúi đầu nghĩ.

Chẳng lẽ bởi vì hắn bị nhốt ba ngày?

Hay bởi vì thôn Điền gia quá tốt, có thể làm cho bọn họ ăn uống no đủ?

Hoặc là bởi vì hắn bị Điền Đường dọa cho sợ, vì vậy hắn mới không dám làm chuyện xấu nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play