Hạ Tùng Dương nhíu mày: “Không phải trước đây ngươi từng nói là người của Triệu vương không tin thành Thần Linh, lấy thành Thần Linh làm việc chính sao?”
Lâm Thành Phúc ngước mắt, mỉm cười nói: “Chỉ cần khiến cho người của thành Thần Linh nghĩ là người của Triệu vương là có thể, Vương gia nghĩ sao?”
Hạ Tùng Dương sửng sốt, ngay lập tức thông suốt, vỗ mạnh lên đùi: “Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra cái này nhỉ. Chỉ cần để cho người của chúng ta mạo danh thành người của Triệu vương rồi động thủ với thành Thần Linh, chắc chắn thành Thần Linh sẽ phải cảnh giác. Đến lúc đó chỉ cần thành Thần Linh lơ là để lộ một ít thần lực ra, người của Triệu vương sẽ không thật sự tin vào sự tồn tại của thành Thần Linh nữa.”
“Hơn nữa.” Lâm Thành Phúc tiếp tục nói: “Vương gia có biết mối quan hệ của Triệu vương và vị tiểu thế tử thông minh từ nhỏ kia như thế nào không? Nếu Triệu vương muốn ngôi vị Hoàng đế thì rốt cuộc tiểu thế sẽ tận lực khuyên hay vẫn là nghe theo?”
Hạ Tùng Dương có thể cảm giác được trong lời nói của Lâm Thành Phúc còn ngầm có gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, sau một lúc tự vấn mãi cuối cùng hắn cũng bỏ cuộc, trực tiếp hỏi: “Người nói nghe thử xem.”
Lâm Thành Phúc nâng tay, ra ý mời Hạ Tùng Dương ngồi ở trước mặt mình, cầm một quân cờ lên đặt ở giữa bàn cờ, lại thả thêm vài quân cờ bên cạnh, vừa xếp cờ vừa nói: “Ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, dưới còn có ba điểm thiên hạ, mà ba thế lực này đều đang lăm le ngôi vị Hoàng đế. “Người được thần linh có cả thiên hạ”, bản chất câu này không có vấn đề gì, nhưng chính là muốn xem đến cuối cùng ai sẽ là người ở thế trên cơ có thể chiếm được ngôi vị Hoàng đế.”
Bản thân bàn cờ không có ý nghĩa sâu xa gì, Hạ Tùng Dương chỉ là một kép võ*, không biết gì nhiều về chơi cờ, nhưng hắn vẫn sẵn lòng ngồi lại phòng để bàn luận về ván cờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT